BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 364
Cập nhật lúc: 2024-09-18 17:19:38
Lượt xem: 32
Đôi mắt Khương Tuệ Tuệ nhìn chằm chằm tất cả những điều này không chớp mắt, cảm thán, nếu cô có điện thoại di động, cô chắc chắn sẽ ghi lại tất cả những điều này.
Nhưng mà lúc này không có điện thoại di động nên cô chỉ có thể bí mật chia sẻ vẻ đẹp của khoảnh khắc này với Tống Thời Thanh.
Cố Diệp Phi
Tống Thời Thanh đứng cách xa cô vài bước, nhìn cô vui vẻ như tinh linh trong núi. Có vẻ như cô thực sự rất thích đom đóm, vì vậy anh liền nói: "Anh sẽ bắt cho em một ít để mang về."
Không ngờ, Khương Tuệ Tuệ lại lắc đầu, nói: “Không cần, chúng sẽ c.h.ế.t ngay sau khi anh bắt chúng về không bao lâu, bọn chúng vốn dĩ thuộc về nơi đây, sau này nếu em muốn xem thì đến đây xem là được rồi.”
Khóe miệng cô nở một nụ cười tạo ra một má lúm đồng tiền, âm thanh ôn nhu nói: “Tống Thời Thanh, anh nhìn xem ở đây có đẹp hay không? Đom đóm cũng rất đẹp, ánh trăng cũng rất đẹp, những vì sao cũng vậy, và ngay cả gió cũng đẹp.”
Những vẻ đẹp nhỏ đơn giản này, sau này cô không thể cảm nhận được. Đó chính xác là những gì mà cô mong đợi.
"Em đã từng nghe một bài hát và nghĩ rằng nó rất phù hợp với tâm trạng hiện tại, em hát cho anh nghe được không?" Khương Tuệ Tuệ đột nhiên nhìn về phía Tống Thời Thanh rồi nói.
Cũng không đợi Tống Thời Thanh trả lời, cô ho nhẹ một tiếng, sau đó nhỏ giọng khẽ hát lên: "Bầu trời tối hạ xuống, sao sáng nối tiếp nhau, bọ bay, bọ bay, anh ở đây nhớ đến ai, sao trên bầu trời rơi lệ, hoa hồng trên mặt đất khô héo, gió lạnh thổi, gió lạnh thổi, chỉ cần có em ở bên anh, côn trùng bay, hoa ngủ, hết cặp này đến cặp khác lại đẹp…”
Giai điệu nhẹ nhàng êm dịu của bài hát này được kết hợp với giọng hát trong trẻo, mềm mại của Khương Tuệ Tuệ, dường như rất đi vào lòng người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-364.html.]
Tống Thời Thanh cứ đứng như thế, một bên lắng nghe Khương Tuệ Tuệ hát và một bên cảm động trước những gì mà cô hát.
Hết cặp này đến cặp khác đều đẹp.
Cho đến nhiều năm về sau, anh vẫn sẽ nhớ mãi đêm đó, cô gái nhỏ đứng giữa đám đom đóm bay lượn và hát cho anh nghe bài hát này.
Hôm nay khi thu hoạch lúa mì đã xảy ra một việc, Lưu Ái Đệ suýt chút nữa đã ngất xỉu. Không phải cô ta ngất đi, mà là cô ta đứng không vững, suýt chút nữa là ngã xuống đất.
Không biết chuyện gì đã xảy ra mà hai ngày nay sắc mặt của Lưu Ái Đệ càng ngày càng tệ, trước đây thân thể cô ta cường tráng như trâu bò, sắc mặt luôn hồng hào, trước đây chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Khương Tuệ Tuệ vô cùng sợ hãi, cũng không kịp đi gọi Khương Vệ Quân, vì vậy cô nhanh chóng nói với Tống Thời Thanh một tiếng rằng cô sẽ đỡ Lưu Ái Đệ đến phòng khám ở trung tâm y tế.
Nhưng tính tình của Lưu Ái Đệ rất bướng bỉnh, hai người đã đi được nửa đường, Lưu Ái Đệ nói rằng cô ta cảm thấy bản thân vẫn ổn, nên cô ta không chịu đi, bất kể Khương Tuệ Tuệ có nói gì thì cô ta cũng không nghe, nói rằng trước đây cô ta đã bị tiêm vào m.ô.n.g ở trong phòng khám, và cô ta đã nhảy dựng lên trong vài ngày vì đau.
Khương Tuệ Tuệ vừa buồn cười vừa tức giận, cô không biết nên nói gì về cô ta ngay lúc này, Lưu Ái Đệ, người không sợ trời không sợ đất thì lại sợ bị tiêm vào mông. Dù đã nhiều lần thuyết phục cô ta rằng lần này nhất định sẽ không bị tiêm vào mông, nhưng Lưu Ái Đệ dù thế nào cũng không chịu đi.
Không có cách nào khác, Khương Tuệ Tuệ thấy dáng vẻ cô ta như thế này dường như cũng không có việc gì, vì vậy cô đã đưa cô ta về nhà trước, suy đoán rằng cô ta có thể là đã bị say nắng, định nấu một ít chè đậu xanh cho cô ta uống để giải nhiệt.
Không ngờ, hai người về đến nhà, chỉ hai phút đồng hồ sau, Khương Tuệ Tuệ còn chưa vào phòng bếp, Khương Vệ Bình đã tới.