BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 343
Cập nhật lúc: 2024-09-18 17:08:55
Lượt xem: 54
Chỉ là tuy lời nói ra thì như thế nhưng thực hiện thì không dễ dàng.
Đối với điều này, Khương Tuệ Tuệ không thể không thở dài cảm thán, sẽ thật tuyệt nếu hệ thống có thể sản xuất một số đạo cụ lợi hại có thể được sử dụng để làm việc...
Ừm... Nhưng xét từ phần thưởng trước đây mà hệ thống đưa ra, chắc chắn là không thể nào... Loại đạo cụ này vừa nghe đã thấy rất cao cấp, không thể so sánh với phần thưởng trước đây được.
Sau khi Lưu Ái Đệ nói xong, cô ta nói rằng cô ta bị đau bụng nên phải đi đến nhà xí một chút, chỉ còn lại hai người Tống Thời Thanh và Khương Tuệ Tuệ ở đây.
Tống Thời Thanh không tiện nói gì khi Lưu Ái Đệ đã ở đây trước đó, nhưng lúc này Lưu Ái Đệ lại đúng lúc rời đi, Tống Thời Thanh cuối cùng cũng dừng chiếc liềm trong tay lại và quay lại nhìn Khương Tuệ Tuệ.
Khương Tuệ Tuệ đã khoác tay áo, ôm lúa mì đã thu hoạch trong tay. Cô đang định chất chồng lên thì ngay sau đó Tống Thời Thanh đã ôm lấy vòng eo thon thả của cô từ phía sau.
Phía bọn họ là cánh đồng lúa mì xa nhất nên không có ai khác trong khu vực này ngoại trừ hai người bọn họ.
Bên hông đột nhiên nóng lên, cơ thể Khương Tuệ Tuệ trở nên nhạy cảm, cô nhịn không được mà co rúm rồi run lên một chút. Cô hừ một tiếng, nhẹ giọng nói: "Anh làm gì vậy? Cẩn thận có người nhìn thấy."
"Không vui sao?" Tống Thời Thanh không vì lời nói của Khương Tuệ Tuệ mà buông bỏ sự kiềm chế với Khương Tuệ Tuệ, anh cúi người lại gần, hơi thở của hai người càng gần hơn.
Có hai vết ửng hồng trên đôi má như sứ của Khương Tuệ Tuệ, cô hừ một tiếng: "Tại sao em lại không vui?"
Cố Diệp Phi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-343.html.]
"Anh không biết." Tống Thời Thanh ăn ngay nói thật.
"Anh...” Khương Tuệ Tuệ tức giận quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi, hé ra đôi môi mềm mại, muốn cắn một cái lên cánh tay của Tống Thời Thanh: “Rõ ràng là anh biết tại sao."
Tống Thời Thanh thấy dáng vẻ cô như một con mèo hoang, trên lông mày và đôi mắt của anh nhiễm ý cười: "Nhưng em cũng biết rằng trong tim anh chỉ có em, vậy thì có gì mà phải không vui?"
Sau khi Khương Tuệ Tuệ nghe xong mấy lời như vậy, dường như cảm thấy bản thân được ngâm trong một hũ mật ong. Mặc dù cô biết rằng Tống Thời Thanh thích cô, nhưng nghe anh tự nói điều đó thì hoàn toàn khác với những gì cô biết trong lòng.
Trên thực tế, đương nhiên là cô biết Tống Thời Thanh thích cô, hơn nữa cô tuyệt đối tin tưởng Tống Thời Thanh chỉ thích bản thân cô, sẽ không bị bất kỳ người phụ nữ nào ngoại trừ cô dụ dỗ.
Không phải là cô không tin, điều khiến cô không vui là tại sao cô lại xui xẻo như vậy, tại sao cô không thể rút được trúng tên của Tống Thời Thanh... Và thật tình cờ, nữ thanh niên trí thức phiền phức đó đã rút trúng!
"Em mới không phải là không vui." Khương Tuệ Tuệ mạnh miệng kiên quyết nói: "Nhưng để em nói cho anh biết, em có thể thấy thanh niên trí thức Trương không có ý tốt với anh. Anh phải chú ý nhiều hơn khi làm việc với cô ấy, anh có biết không?"
Khi Khương Tuệ Tuệ nói điều này, đôi lông mày xinh đẹp của cô hơi cau lại, vẻ mặt của cô đột nhiên trở nên nghiêm túc lạ thường. Giống như từ một cô bé dễ thương trở thành một cán bộ kỳ cựu làm công tác tư tưởng cho người khác.
Cô cẩn thận nhớ lại những mánh khóe mà cô đã sử dụng khi tiếp xúc với Tống Thời Thanh trước đây. Vì vậy, cô nghiêm túc nói từng chữ một: "Được... Nếu như cô ấy nói cho anh cái gì mà cô ấy không biết, muốn anh dạy cho cô ấy, anh nhất định không được nghe cô ấy... Hơn nữa, nếu như cô ấy chủ động tới gần anh, anh phải... Anh phải đối xử hung dữ với cô ấy, làm giống như em vậy..."
Khương Tuệ Tuệ dừng lại một chút và làm dáng vẻ nhe răng trợn mắt.
Cô chỉ cố gắng hết sức để dạy cho Tống Thời Thanh, làm sao biết được bây giờ cô đang có biểu cảm như thế nào?