BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 341
Cập nhật lúc: 2024-09-18 17:08:11
Lượt xem: 68
Cô ta không phải là kẻ ngốc, đương nhiên có thể thấy được Tống Thời Thanh là cố ý tránh đi, khiến cô ta bất ngờ ngã xuống ruộng lúa mì.
Mặc dù trong lòng cảm thấy không thoải mái, nhưng cô ta lại không thể ghét Tống Thời Thanh.
Cô ta nghĩ rằng chỉ cần Tống Thời Thanh sẵn sàng nắm tay cô ta và kéo cô ta lên vào lúc này, cô ta sẽ không quan tâm đến biểu hiện của Tống Thời Thanh vừa rồi.
Rốt cuộc thì cô ta cũng hiểu rằng Tống Thời Thanh luôn là người không thích người khác đến quá gần mình.
Có lẽ là do cô taquá sốt ruột nên đã khiến Tống Thời Thanh sinh ra tâm lý mâu thuẫn. Dù sao thì cô ta vẫn hiểu đạo lý đậu phụ nóng cũng không nên ăn vội được là sao rồi.
Nhưng cô ta lại sai rồi, ăn đậu phụ nóng được hay không cũng không liên quan gì, bởi vì Tống Thời Thanh căn bản không phải loại đậu phụ nóng đó. Cho dù thật sự là đậu phụ, thì anh vẫn là miếng lạnh nhất.
Chỉ nhìn thấy Trương U đưa tay về phía Tống Thời Thanh, trên mặt và tay cô ta có khoảng hơn chục cọng lúa mì, tất cả đều mắc kẹt trong da thịt, cô ta phải từ từ chậm rãi mới rút ra được.
Trương U muốn làm ra vẻ trông thật đáng yêu và đáng thương, nhưng ở đây không có gương nên cô ta không biết rằng mình bây giờ trông giống như một con nhím vậy.
"Thanh niên trí thức Tống, tôi..." Trương U vừa mở miệng, nhưng cô ta còn chưa nói xong thì đã bị giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn của Tống Thời Thanh cắt ngang.
Tống Thời Thanh lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta, sau đó dùng thanh âm trong trẻo vô cảm nhắc nhở cô ta: “Cô nằm làm hỏng lúa mì rồi, đến lúc đó thì cô tự mà đi giải thích với đại đội trưởng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-341.html.]
Nói xong lời này, anh còn không thèm liếc mắt nhìn Trương U lấy một cái, anh xoay người chia ruộng lúa mì của hai người thành hai nửa giống nhau, không thèm quay đầu lại mà chỉ nói thẳng: "Một nửa này là của cô."
Dù sao thì anh cũng biết Trương U chắc chắn sẽ nghe thấy được.
Trương U đã nghe thấy vậy, cô ta gần như tức giận muốn chết. Mặc dù ngay từ đầu cô ta đã biết Tống Thời Thanh lạnh lùng như thế nào, hơn nữa mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng cô ta vẫn không ngờ rằng Tống Thời Thanh lại có thể trơ mắt nhìn cô ta ngã xuống như vậy mà vẫn thờ ơ lạnh lùng!
Nhưng gần đây không phải anh đang noi gương tốt của Lôi Phong hay sao? Không phải giúp đỡ rất nhiều người hay sao? Tại sao lại không đến giúp cô ta?
Ngoài ra... Khi Tống Thời Thanh làm việc cùng với Khương Tuệ Tuệ, cô ta thấy rõ ràng rằng khi Tống Thời Thanh nhìn Khương Tuệ Tuệ, trong mắt anh còn hiện lên ý cười... Khương Tuệ Tuệ vẫn chưa thực sự ngã xuống, chỉ giống như cô sắp ngã mà anh đã vội vàng kéo cô lại, tại sao lại vậy...
Không lẽ cô ta còn không bằng một đứa nhà quê hay sao?
Trương U tức giận đến mức toàn thân khẽ run lên, muốn nói gì đó nhưng lại không nói được lời nào, chỉ có thể oán giận liếc mắt nhìn Tống Thời Thanh một cái, xoay người khập khiễng rời đi.
Cô ta không thể làm việc như thế này, ít nhất thì cô ta cũng phải nhờ người giúp kéo lúa mì dính trên người ra thì mới được.
Tống Thời Thanh cảm thấy có người đang theo dõi mình, liền quay đầu nhìn sang. Quả nhiên, anh nhìn thấy Khương Tuệ Tuệ đang đứng trên cánh đồng lúa mì cách anh không xa, cởi bỏ ống tay áo mà cô đã mặc trên cánh tay trước đó, để lộ cánh tay trắng nõn như củ sen. Cầm trong tay một cái ấm nước, cô ngẩng đầu uống nước.
Khuôn mặt nhỏ nhắn như sứ khẽ nâng lên, cô uống mấy ngụm, mím môi, vươn đầu lưỡi l.i.ế.m giọt nước trên môi, sau đó đậy nắp ấm lại.
Cố Diệp Phi
Ánh mắt hai người chạm nhau, Khương Tuệ Tuệ không còn cười ngọt ngào với Tống Thời Thanh như trước. Thay vào đó, cô quay mặt sang một bên thay vì nhìn anh, chống tay lên hông và hừ một tiếng, chắc chắn là do cô đang không vui.