Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 315

Cập nhật lúc: 2024-09-18 16:55:56
Lượt xem: 68

Con người là động vật sống có tình cảm, cả đời cũng không tìm được người thực sự yêu thương, dù kết hôn rồi cũng phải đối mặt với người mình không yêu, trong mấy chục năm nữa, cho đến khi qua đời, Lâm Hồng Binh sẽ không bao giờ có được tình yêu nữa.

"Tuệ Tuệ, em...." Sau khi Lâm Hồng Binh nhìn thấy Tống Thời Thanh, không muốn bị anh nhìn thấy bản thân hắn ta đang chật vật, vì vậy liền đứng lên từ dưới đất. Hắn ta trơ mắt nhìn Khương Tuệ Tuệ thân mật ôm cánh tay của Tống Thời Thanh, hai người bọn họ đứng ở đó, trai tài gái sắc, đẹp như tranh vẽ.

Thấy hắn ta vẫn sững sờ ngơ ngác đứng ở đó, trong mắt đầy vẻ không thể tin được, Khương Tuệ Tuệ hừ một tiếng: "Làm sao? Anh vẫn không tin tôi à?"

Nói xong, cô đột nhiên rút tay ra khỏi tay Tống Thời Thanh, sau đó kiễng mũi chân lên hướng đến bên má Tống Thời Thanh, để lại một nụ hôn nhẹ lên nơi có lúm đồng tiền bên má trái của anh.

Cố Diệp Phi

Nụ hôn của cô vô cùng dịu dàng nhưng cũng rất nóng bỏng, nóng đến mức như muốn bốc cháy. Từng tấc da thịt của Tống Thời Thanh đều nóng lên, thân thể anh cứng đờ ở đó, thậm chí còn quên mất phải phản ứng.

Nhưng trong lòng anh biết rõ, đôi môi đỏ mọng của cô gái nhỏ yêu dấu đã in trên má anh.

Chiếc lưỡi hồng nhỏ mềm mại ướt át của cô lộ ra, cô l.i.ế.m nhẹ lúm đồng tiền của anh. Hơi thở của cô tràn ngập chóp mũi anh, mỗi một tấc trên cơ thể anh đều đang gào thét và gầm rú.

Nụ hôn kéo dài không lâu, Khương Tuệ Tuệ nhanh chóng lùi lại một bước và kết thúc nụ hôn trên má.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-315.html.]

Từ lúc Khương Tuệ Tuệ chủ động hôn Tống Thời Thanh, Lâm Hồng Binh đã có một biểu cảm tuyệt vọng trên khuôn mặt, cuối cùng hắn ta cũng hiểu rằng mối quan hệ giữa hắn ta và Khương Tuệ Tuệ đã không thể quay lại như trước dù cho hắn ta có quỳ xuống xin lỗi, cuối cùng thì hắn ta cũng nhận ra rằng hắn ta và Khương Tuệ Tuệ thực sự không thể quay lại được nữa.

Những gì Khương Tuệ Tuệ nói là sự thật, cô thực sự thích là Tống Thời Thanh, người là con của kẻ phản loạn.

Cơ thể của Tống Thời Thanh trở nên nóng bỏng, sự tự chủ mà anh luôn tự hào sắp bị tan rã và hoàn toàn sụp đổ. Anh ước mình có thể ôm lấy Khương Tuệ Tuệ vào lòng và hôn lên đôi môi dịu dàng non nớt của cô.

Nhưng mà anh vẫn nhịn xuống, nhìn chằm chằm vào Khương Tuệ Tuệ với đôi mắt sâu thẳm dường như đang bốc cháy, gọi với giọng khàn khàn: "Tuệ Tuệ ..."

Khương Tuệ Tuệ lấy ra tờ giấy cắt màu đỏ từ trong túi, từ từ mở ra và đưa nó đến trước mặt Tống Thời Thanh. Đôi mắt sáng ngời kia nhìn Tống Thời Thanh, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kiên định: "Em lấy cái này ra từ trong túi của anh, người trên đó là hai chúng ta, còn có bốn chữ 'Trăm năm bên nhau', anh đừng có nói là anh không biết."

Cô tiến lên trước một bước, cả hai gần đến mức hơi thở của nhau phả vào mặt đối phương. Cô đưa tờ giấy cắt đến trước mặt Tống Thời Thanh: "Ngày hôm đó anh đã lấy lại tờ giấy cắt khi nhân lúc đi mua báo. Nhưng tại sao anh lại lấy lại? Bởi vì anh thích em phải không?"

"Tống Thời Thanh, nếu như anh thích em, tại sao anh lại không nói ra, sợ em không thích anh hay sao? Vậy bây giờ em nói cho anh biết, em cũng thích anh, muốn cùng anh ở bên nhau đến đầu bạc răng long, trăm năm bên nhau." Khương Tuệ Tuệ nói từng câu từng chữ.

Nhưng ngay sau đó, thân thể mềm mại của cô liền bị vòng tay rộng rãi ấm áp mà an toàn của Tống thời Thanh ôm vào trong lòng. Hai tay anh ôm lấy cơ thể cô, khuôn mặt tinh xảo khéo léo kia đột nhiên phóng đại trước mặt cô.

Trong lòng Khương Tuệ Tuệ đập thình thịch, cô sợ hãi tới mức lùi lại một bước, Tống Thời Thanh tiến lên một bước, cúi người xuống, dùng đôi môi lạnh lẽo của anh phủ lên đôi môi mềm mại đỏ tươi của cô.

Loading...