BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - Chương 303
Cập nhật lúc: 2024-09-18 16:52:11
Lượt xem: 59
Khi ông nội Khương trở về sau một chuyến hành trình dài, bà Khương đối xử với Khương Đắc Thắng chỉ hận không thể hái tất cả các vì sao trên bầu trời cho ông ấy. Nhưng ngay khi ông nội Khương rời đi, bà Khương lại phớt lờ Khương Đắc Thắng.
"Nhưng đừng luôn nói cho tôi biết cha tôi là người như thế nào. Cha tôi là cha tôi, tôi là tôi, mấy năm nay cha tôi đối xử với bà và Đắc Lợi không tốt lắm, tôi thừa nhận tôi cũng đã đền bù cho mẹ con hai người nhiều năm như vậy rồi. Nhưng mấy người phải biết đủ, mấy người đã quá đáng rồi, tôi không thể chịu đựng được. Nếu bà thực sự cảm thấy rằng cha tôi có lỗi với bà, thì hãy nói thẳng với cha tôi sau khi bà đi xuống và để ông ấy ở dưới đất bù đắp cho bà thật tốt!"
Phụt.... Lần này Khương Tuệ Tuệ thực sự không thể kìm nén được nữa, cô không thể giả vờ khóc nữa, vì vậy cô liền phá lên cười. Miệng của cha cô cũng quá lợi hại, kêu bà Khương chui xuống đất tìm ông nội bù đắp là có ý gì, đây không phải là nguyền rủa bà ấy c.h.ế.t sớm một chút hay sao?
Tại sao trước đây cô không biết rằng cha mình cãi nhau lợi hại như vậy?
Rõ ràng là bà Khương không ngờ Khương Đắc Thắng sẽ nói ra như vậy, bà ta sửng sốt ngây người. Sau khi phản ứng lại, bà ta lại bắt đầu khóc và lăn lộn trên mặt đất.
"Mọi người nghe này, đây là điều mà một con người nên nói hay sao? Đây là nguyền rủa tôi c.h.ế.t sớm... Tôi không muốn sống nữa, để tôi c.h.ế.t đi... Lúc trước có người khuyên tôi không nên gả, nhưng tôi nhất quyết không nghe, bây giờ tôi mới biết mẹ kế khó làm... Người đàn ông tôi lấy không tốt với tôi thì thôi, lại còn nuôi ra một con sói mắt trắng..."
Đúng lúc này, lại nghe thấy một giọng nói trong trẻo như núi mùa xuân: "Ông nội Khương vì sao lại không đối xử tốt với bà, trong lòng bà phải là người hiểu rõ nhất mới đúng."
Cố Diệp Phi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-303.html.]
Khương Tuệ Tuệ rất nhạy cảm với giọng nói của Tống Thời Thanh, khi cô nghe thấy âm thanh đầu tiên, cô biết đó là giọng nói của Tống Thời Thanh.
Mọi người cũng theo tiếng nói mà nhìn lại, thấy Tống Thời Thanh đang đỡ bà lão Thẩm ở trong đại đội, đi từ phía sau đám đông ra phía trước. Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía hai người bọn họ, cũng có người bị lời nói của Tống Thời Thanh làm cho khó hiểu.
Cái gì mà bà Khương mới là người phải hiểu rõ nhất mới đúng, ở đây còn có cái bí mật gì không muốn để ai biết hay sao?
Chuyện xảy ra là khi anh ở dưới chân núi thì gặp được bà lão Thẩm, chồng của bà lão Thẩm mất sớm, sau đó con trai bà ấy cũng qua đời, bà ấy vẫn luôn cô đơn lẻ loi một mình. Thông thường, mặc dù mọi người trong đại đội sẽ quan tâm đến một chút, nhưng bà ấy cũng ngượng ngùng xấu hổ khi làm phiền mọi người.
Hôm nay không phải là rảnh nên không ngồi yên được, định xuống chân núi kiếm củi đốt về, nhưng mắt cá chân bị bong gân nên không thể gánh củi về được. Bà ấy tình cờ gặp được Tống Thời Thanh, Tống Thời Thanh đã giúp bà ấy cõng củi trên lưng và giúp đưa bà ấy xuống núi.
Kể từ khi Tống Thời Thanh chuẩn bị sửa lại án sai, những việc như việc tốt của Lôi Phong anh đã thường xuyên làm. Anh phải tự đặt mình là một hình mẫu của những đứa trẻ có thể giáo dục được thì anh mới có thể thu hút sự chú ý của các nhà lãnh đạo bên trên, việc sửa lại án sai mới có thể tiến lên một bước.
Sau khi đến thôn, lại nghe thấy có người nói có chuyện xảy ra trước nhà họ Khương, bà Khương đang ầm ĩ đòi tiền lương nhưng Khương Đắc Thắng không chịu đưa.
Mặc dù bà lão Thẩm và bà nội không đi tham gia cuộc vui với người khác, nhưng lại thấp giọng thì thầm một câu: “Muốn tôi nói sao, tôi thấy cũng không nên đưa làm gì, người khác không biết chuyện gì xảy ra nhưng tôi thì biết.