BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - CHƯƠNG 298
Cập nhật lúc: 2024-09-18 16:50:23
Lượt xem: 79
Cô ta nắm tay Khương Tuệ Tuệ và nói: "Em gái nhỏ, hôm nay cô thật oai phong khi đứng trên sân khấu! Nói xem bình thường mỗi khi cô gặp và nói chuyện với người khác, cô giống như một con mèo, đến cái rắm cũng không dám thể hiện ra, tôi còn tưởng rằng cô là người nhát gan, cho nên mới dám ở trước mặt cô mà thị uy."
“Không nghĩ đến cô đã chờ lâu như vậy, nói nhanh lên, có phải cô đã sớm chờ đến ngày hôm nay dọn dẹp hết bọn họ có đúng không?” Lưu Ái Đệ nói.
Khương Tuệ Tuệ gật gật đầu: "Đương nhiên, nếu bình thương ai nói tôi một hai câu mà tôi đều xông lên thì có lẽ tôi đã mệt c.h.ế.t mất. Tôi đã nói rồi, đánh rắm thì phải đánh vào chỗ bảy tấc, tôi phải nhân lúc khi Đàm Thiên Vĩ đứng ở trên cao và khi anh ta cho rằng bản thân có thể vui mừng đi học Đại học công nông binh thì mới hung hăng cho anh ta một gậy để anh ta biết tôi lợi hại như thế nào."
Nói đến đây, Khương Tuệ Tuệ hếch cằm lên, chiếc cổ trắng như tuyết có vẻ duyên dáng cong cong, như một con thiên nga trắng kiêu hãnh.
Cố Diệp Phi
Không phải cô không nghĩ đến việc thu thập Đàm Thiên Vĩ, Khương Thúy Thúy và những người khác trước đó, nhưng cô cũng đã suy nghĩ kỹ về vấn đề này và quyết định hôm nay sẽ vạch trần chuyện này.
Lưu Ái Đệ lấy một chậu nước rồi đi rửa tay, Khương Tuệ Tuệ cũng đi rửa tay. Cô đã cầm lấy tờ giấy từ Đàm Thiên Vĩ và cảm thấy nó rất bẩn.
Phương Quế Chi đi tới, nói: "Khi Đàm Thiên Vĩ mang đến một bức thư tình, mẹ đã rất sợ hãi. May mà mẹ đã hỏi con lần trước, biết là không có khả năng nào để con lại viết thư tình thì lúc này mẹ mới yên tâm."
Ai ngờ, ngay sau đó Khương Tuệ Tuệ lại nói: “Mẹ, con thực sự đã viết những lời trên mảnh giấy đó.”
“Hả?” Không chỉ có Phương Quế Chi, mà tất cả mọi người trong gia đình nhà họ Khương đều bị sốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-298.html.]
Khương Tuệ Tuệ cũng không có ý định giấu bọn họ.
Cái gọi là thư tình, thật sự là do nguyên chủ viết. Chỉ là sở dĩ cô chép đoạn văn này không phải là cho Đàm Thiên Vĩ, mà là bởi vì lúc ấy Đàm Thiên Vĩ cho cô mượn cuốn sách nước ngoài nổi tiếng, hơn nữa cô cảm thấy đoạn ấy viết rất hay, cho nên mới đặc biệt chép lại.
Có thể là khi trả sách, cô đã quên lấy mảnh giấy ra, tờ giấy được nhét vào trong sách nên lại cùng nằm trong tay Đàm Thiên Vĩ, đây chính là lý do mà lần này Đàm Thiên Vĩ vu oan cho cô.
Nhưng mà, Khương Tuệ Tuệ đã chuẩn bị cho việc vạch trần này, cô biết rằng nguyên chủ đã để lại một ghi chú như vậy trong cuốn sách, nên cô cũng đoán rằng Đàm Thiên Vĩ sẽ sử dụng ghi chú này để nói chuyện, vì vậy không lâu sau khi cô bắt đầu xuyên đến, cô đã bắt đầu viết chữ ở trước mặt người nhà họ Khương.
Mỗi ngày cô đều dùng cành cây dạy Nữu Nữu viết trên mặt đất, lần trước thôn cần áp phích quảng cáo chữ lớn, cô lại tình nguyện giúp đỡ kế toán Lưu, để mọi người từng chút từng chút một biết được một việc là chữ viết tay của cô rất đẹp.
Chữ viết của nguyên chủ có đẹp hay không cũng không quan trọng, một là nguyên chủ mấy năm trước không đọc sách, bình thường cũng không viết. Thời buổi này khác với đời sau, sách vở là do mọi người cùng nhau dùng, viết tên mình lên sách cũng không được, cho nên mọi người thường viết bài tập vào vở bài tập.
Vở bài tập lâu ngày cũng sẽ bị đem đi đốt cháy, học sinh cũng sẽ không nhớ cô đã viết như thế nào. Những người trạc tuổi cô đã kết hôn sinh con, mỗi ngày đều mệt mỏi, ai lại đi cố tình nhớ nét chữ của cô như thế nào làm gì.
Những người duy nhất có thể nhớ có lẽ là các thành viên của gia đình nhà họ Khương.
Nhưng bọn họ không đọc tờ giấy đó, Khương Tuệ Tuệ có thể chọn không nói ra. Nhưng cô vẫn quyết định trực tiếp thú nhận rằng bản thân đã viết bức thư, dù sao bọn họ cũng biết cô luyện chữ lâu như vậy, nên càng ngày càng tốt thì cũng không thấy lạ.