Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - CHƯƠNG 276

Cập nhật lúc: 2024-09-18 16:40:31
Lượt xem: 52

Loanh quanh vài vòng lại không thể phân tán đi.

Khương Tuệ Tuệ đỏ mặt vì xấu hổ, khi cô vội vàng thì cô bị sặc nước bọt và ho khan nhiều lần, khuôn mặt thanh tú của cô càng ngày càng đỏ hơn vì ho.

Mặc dù Lưu Ái Đệ ngày thường tùy tiện bất cẩn, nhưng đối với việc này thì cô ta vẫn luôn tương đối kiêng dè.

Cố Diệp Phi

Lúc này lại nghe thấy Khương Tuệ Tuệ ho khan một tiếng, còn tưởng rằng là em chồng ngượng ngùng xấu hổ, vội vàng không tán thành mà phản bác nói: "Chị dâu Mai Hoa, xem cô này, em chồng tôi vẫn còn ở đây, sao cô lại nói chuyện này? Con bé còn ở đây, còn là một cô gái cái gì cũng không hiểu, cô nói cẩn thận, đừng có mà dạy dỗ khiến em ấy bị hư."

Vừa nói cô ta vừa đưa tay ra vỗ vỗ lưng Khương Tuệ Tuệ giúp cô bình tĩnh lại và hỏi: “Sao rồi? Không sao chứ?"

Khương Tuệ Tuệ ho khan vài lần thì cô mới bình tĩnh lại và lắc đầu ra hiệu rằng cô không sao. Cô chỉ vào khối đá cách đó không xa, nói: "Như vậy đi, hai người nói chuyện của hai người đi, tôi đi ra chỗ đó ngồi chờ hai người."

Nói xong, cô cũng không chần chờ nữa, vội vàng chạy bước nhỏ đi tới.

Cô không dám nghe nữa, nếu tiếp tục nghe, cô sợ bản thân mình sẽ thật sự trở thành lưu manh, động một chút là trong lòng cô sẽ luôn nhớ đến Tống Thời Thanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-276.html.]

Hoàng Mai Hoa cũng không tức giận sau khi bị Lưu Ái Đệ nói một hồi, cô ấy cười khúc khích một tiếng và nói: "Không phải là do tôi không nghĩ đến sao? Không sao đâu, bây giờ em chồng của cô cũng đã đi rồi, cũng không phải lo lắng cô ấy sẽ nghe được nữa đúng không?"

"Vậy thì cũng đừng nói nữa, tại sao chúng ta lại nói chuyện của người khác ở đây? Cũng không phải là chúng ta không có đàn ông." Người Lưu Ái Đệ run run lên như nổi da gà, cô ta cũng không muốn tiếp tục nói về vấn đề này nữa.

Hoàng Mai Hoa không còn cách nào khác đành phải từ bỏ, chuyển chủ đề khác: "Được, được, vậy tôi không nói về họ nữa, vậy nói về cô. Ái Đệ, dù sao thì cô cũng đã gả vào nhà họ Khương được một hai năm rồi đúng không? Sao bụng cô còn chưa thấy động tĩnh gì vậy? Đừng nói là chồng cô không được đấy, thật là, lúc trước sau khi hai người chúng ta kết hôn, tôi cũng đã sinh con rồi mà sao cô vẫn chưa có động tĩnh gì vậy."

Lưu Ái Đệ và Hoàng Mai Hoa là người cùng thôn, bọn họ thường chơi với nhau, tính cách không khác nhau nhiều, cả hai đều có chút không biết giữ miệng nên dễ làm mất lòng người khác.

Lần này Lưu Ái Đệ đã phải ăn mệt, cô ta thường nói xấu người khác nhưng cô ta không để ý. Lúc này bạn tốt nói người đàn ông của cô ta ‘không tốt’, cô ta tức đến mức ngứa răng, sắc mặt thay đổi.

Cô ta trợn tròn mắt, tức giận nói: "Hoàng Mai Hoa, cô nói cái gì vậy!? Người đàn ông của cô mới là không được đó! Vệ Quân nhà tôi rất tốt! Anh... Anh ấy lần trước làm cái kia với tôi, lần nào cũng là tôi cầu xin thì anh ấy mới bằng lòng tha cho tôi! Đừng có mà ở đây nói hươu nói vượn!"

"Phụt..." Hoàng Mai Hoa cũng nhất thời nhanh miệng, cô ấy cũng không ngờ những gì mình nói lại khiến Lưu Ái Đệ không vui. Nhưng sau khi nghe Lưu Ái Đệ nói xong, cô ấy lại không nhịn được cười, che bụng cười đến mức suýt nữa bật khóc.

Thấy cô ấy như vậy, Lưu Ái Đệ còn tưởng rằng cô ấy không tin, còn cười nhạo cô ấy nên càng không vui: "Cô cười cái gì, đừng cười nữa, Vệ Quân của tôi giỏi thật đấy!"

“Ai nha ai ơi, cô làm tôi cười muốn c.h.ế.t luôn rồi, được rồi, được rồi, tôi không nói, tôi sẽ không nói, tôi chỉ nói đùa thôi, ý tôi không phải thật sự là như vậy, chẳng phải bụng cô vẫn luôn không có động tĩnh nên tôi mới lo lắng, đến lúc đó mẹ chồng cô sẽ không vui đâu đúng không?" Hoàng Mai Hoa cười một lúc lâu, rốt cuộc mới dừng lại.

Loading...