BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - CHƯƠNG 199
Cập nhật lúc: 2024-09-17 13:49:33
Lượt xem: 77
Cô đỏ mặt, xấu hổ vì số ốc mình bắt vào còn ít hơn của Nữu Nữu, chỉ có thể mặt dày bĩu môi nói: “À, ừm, cô nhiều hơn cháu một chút, nếu không thì chúng ta không thi đấu nữa có đựoc không? Cô nghĩ là chúng ta bắt cũng khá tốt, tại sao nhất định phải thi đấu với nhau? Cảm giác rất nhàm chán.”
Ai ngờ ngày thường Nữu Nữu rất thân với cô, cô nói cái gì thì là cái đó, vậy mà hôm nay nhất định phải một hai thi đấu với cô.
Được rồi, có vẻ như hôm nay không thi đấu là không được.
Cô chỉ có thể ngừng theo đuổi những con ốc có vẻ ngoài đẹp đẽ và chăm chỉ bắt ốc ngay khi nhìn thấy, nhưng cô đã đi sau ngay từ đầu, và việc vượt qua bây giờ có vẻ là không thực tế.
Hơn nữa, trước đây hình như cô đã đánh giá thấp Nữu Nữu, tuy Nữu Nữu còn trẻ nhưng so với cô thì cô bé đã đi bắt ốc nhiều lần hơn, kinh nghiệm cũng nhiều hơn.
Cô bĩu môi, lát nữa chỉ có thể chuẩn bị bị Nữu Nữu cọ xát trên mặt đất.
Đúng lúc này, Tống Thời Thanh đang câu cá trên bờ cầm một cái giỏ tre đi tới.
Liếc nhìn vào trong cái xô của Khương Tuệ Tuệ , anh nói với giọng bất đắc dĩ: "Không phải cô nói rằng đã bắt được một nửa thùng ốc rồi hay sao? Tại sao cô thậm chí còn không thể so được với một đứa trẻ vậy?"
Cố Diệp Phi
Ngoài miệng tuy nói vậy nhưng động tác trên tay thì lại thiên vị. Anh đổ tất cả ốc trong giỏ tre vào thùng gỗ của Khương Tuệ Tuệ, cùng với hai con cá trích nhỏ.
Khương Tuệ Tuệ vốn bị lời nói của anh làm cho đỏ mặt, bĩu môi vừa định oán trách, lại thấy anh rót cho mình nhiều ốc như vậy, liền ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của cô.
Cô hừ một tiếng: "Không phải là ngày đầu tiên anh biết tôi, tại sao như vậy không lẽ anh không biết? Tôi làm việc lười biếng và chậm chạp."
Đang nói, cô lại thong thả ung dung lấy từ dưới sông lên một con ốc vừa phải, không lớn cũng không nhỏ, những con ốc sạch vỏ được từ từ cho vào thùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-199.html.]
Ngẩng đầu nhìn về phía Tống Thời Thanh, ánh mắt của cô đầy ác ý: "Không phải anh vừa nói thích những người lười biếng sao? Bây giờ anh lại không thích hả?"
Vốn dĩ Khương Tuệ Tuệ lớn lên trông rất quyến rũ, cô không thường trêu trọc bất cứ ai nên không sao, nhưng nếu cô thực sự muốn trêu chọc ai đó, thì đó thực sự là một sự câu hồn đoạt phách. Giống như giờ phút này, đôi mắt đào hoa của cô gợn sóng, chỉ một ánh mắt, liền như muốn đoạt đi linh hồn của người ta.
Tống Thời Thanh sững sờ một lúc, cơ thể cứng đờ.
Một lúc sau, cổ họng anh lăn lộn, đôi mắt sâu thẳm, anh nói giọng khàn khàn: "Tôi thích."
Lần này đến lượt Khương Tuệ Tuệ sửng sốt. Lời nói của Tống Thời Thanh dường như có ma lực, chui vào tai Khương Tuệ Tuệ như mọc cả rễ, giọng nói quyến rũ, cộng với đôi lông mày tinh xảo như khắc bằng dao, Khương Tuệ Tuệ thừa nhận rằng bản thân mình thực sự đã bị quyến rũ.
Có lẽ đây là câu nói huyền thoại của việc đi trêu người lại bị trêu lại.
Cô cảm thấy giờ phút này bản thân như giẫm phải bùn mềm ở dưới chân, thân thể mềm nhũn, chỉ ước giây lát nữa là có thể ngã quỵ xuống đất.
Vừa đúng lúc Lưu Ái Đệ giặt quần áo xong, nhìn về phía này, lớn tiếng nói: “Được rồi, quần áo của tôi đã giặt xong rồi, hai cô cháu đừng so đấu với nhau nữa, mau thu dọn đi, chúng ta quay về thôi.”
Điều này hoàn toàn đã giải cứu Khương Tuệ Tuệ.
Nhưng khi cô rời đi, ánh mắt cô dán chặt vào trên người Tống Thời Thanh. Cụm từ 'thích' mà Tống Thời Thanh vừa nói dường như là một lời nguyền, đọng lại trong lòng cô rất lâu.
Cô không nghĩ ra được, Tống Thời Thanh thật sự thích như lời anh nói hay là cố ý nói để mát lòng?
...
Cuối cùng, với sự hợp tác và gian lận của Tống Thời Thanh, Khương Tuệ Tuệ đã giành được vị trí đầu tiên trong cuộc thi bắt ốc. Tiểu Nữu Nữu không biết cô nhỏ đã lừa gạt cô bé, nghe cô nhỏ nói hôm nay cô sẽ nấu thịt ốc, liền nhảy cẫng lên, tung tăng vui vẻ đi về.