Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - CHƯƠNG 183

Cập nhật lúc: 2024-09-17 13:39:38
Lượt xem: 83

Nghĩ đến đây, trái tim của Khương Tuệ Tuệ nhịn không được mà đập lỡ một nhịp. Cô không biết nó tốt hay xấu. Cô cũng khá sợ hãi bản thân sẽ yêu Tống Thời Thanh, bởi vì cô không biết tình cảm của Tống Thời Tình đối với cô như thế nào, vốn dĩ tính tình cô hơi kiêu ngạo, cho dù thích một người thì cũng muốn đối phương phải mở miệng trước.

Chẳng lẽ cô ấy cũng cảm thấy quan hệ giữa hai người bọn họ 'không bình thường' sao? Như thế nào là không bình thường?

Nhưng trong nguyên tác đã viết rất rõ ràng, Tống Thời Thanh sẽ không dễ dàng động lòng với bất kỳ người phụ nữ nào. Anh là một người có nhiều dự định lớn, anh sẽ làm nên sự nghiệp lớn trong tương lai, có lẽ… trong lòng anh căn bản là không hề có cô.

Cố Diệp Phi

Nhưng mà trong lòng anh thật sự không có hình bóng cô hay sao? Khương Tuệ Tuệ nghĩ về một số chi tiết về cách mà bọn họ ở chung với nhau trong những ngày này, cô cảm thấy rằng có lẽ với Tống Thời Thanh thì cô không giống như những người khác.

Nhưng rốt cuộc khác nhau như thế nào thì khó nói.

Sau khi nghĩ về điều đó, Khương Tuệ Tuệ định thần lại, cô lập tức đỏ mặt và một đám mây bay qua đôi má sáng bóng như ngọc của cô, hơi có chút ngại ngùng.

Cô chuyển chủ đề: "Chị Phương Hoa, chị đừng có trêu chọc tôi nữa. Đúng rồi, món sườn lần trước tôi đưa cho chị nấu có ngon không? Thế nào, ăn ngon không?"

Tống Thời Thanh cho nhà bọn họ hai miếng xương sườn, tuy nhà bọn họ đông người, nhưng bọn họ cũng không thể ăn hết chúng trong vài ngày. Xương sườn không giống như thịt chân trâu, có thể được tẩm ướp và sấy khô để làm chân giò hun khói hoặc thịt trâu khô.

Bây giờ thời tiết ngày càng nóng, sợ nó sẽ bị hỏng nếu để lâu, vì vậy Khương Tuệ Tuệ đã mang cho Tạ Phương Hoa một vài cân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-183.html.]

Tạ Phương Hoa biết Khương Tuệ Tuệ đang thay đổi chủ đề nói sang chuyện khác, nhưng nếu Khương Tuệ Tuệ không muốn nói, cô ấy cũng sẽ không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào.

Nghe theo lời cô, cô ấy quay đầu lại, gật đầu nói: "Ừm, tôi làm theo phương pháp cô dạy, thật sự là ăn rất ngon, thật không biết sau này ai sẽ cưới cô về nhà, người đó nhất định là rất may mắn, cô lớn lên xinh đẹp như vậy lại còn nấu ăn rất ngon. Chỉ cần tôi là đàn ông, tôi nhất định sẽ cưới cô."

Khương Tuệ Tuệ nhoẻn miệng cười, trong mắt có chút tinh nghịch nói: “Chị không phải đàn ông thì tôi cũng vẫn sẽ đồng ý sống với chị, hiện tại chị hãy cưới tôi đi.”

Tạ Phương Hoa cũng cười, duỗi ngón tay chỉ chỉ vào chóp mũi Khương Tuệ Tuệ: “Cô lớn lên xinh đẹp như vậy, nhất định là sẽ có rất nhiều người thích cô, tôi sẽ không tranh giành với những người đó đâu.”

Sau khi thời kì trồng cây kết thúc, xã thông báo cho các đại đội có ba ngày nghỉ, cho mọi người có thời gian nghỉ ngơi thật tốt, sau ba ngày nghỉ thì mọi người sẽ bắt tay vào việc thu họach lúa mì.

Khi đó chúng ta phải nâng cao tinh thần, thể hiện tinh thần cách mạng không sợ gian khổ không sợ chết, đấu tranh với thiên nhiên để thu hoạch lúa mì!

Khương Tuệ Tuệ luôn tự giặt quần áo của mình, ngày thường không phải thời gian được nghỉ, cô sẽ giặt chúng trực tiếp ở nhà bằng nước do anh trai của cô lấy về. Bây giờ cô có thời gian, cô bỏ quần áo vào một cái chậu gỗ, lấy một miếng xà phòng và đi ra sông để giặt quần áo.

Cô cố ý chọn thời gian khác với thời gian của Lưu Ái Đệ, buổi chiều Lưu Ái Đệ sẽ đi giặt quần áo, nếu không thì khi Lưu Ái Đệ thấy cô dùng nhiều xà phòng để giặt quần áo như vậy thì chắc chắn sẽ bắt đầu cằn nhằn mất.

Kể từ khi Phương Quế Chi nói tất cả mọi việc ở lần trước, Lưu Ái Đệ đã thành thật trong một thời gian và cô ta không đối đầu với cô nữa.

Đối với điều này, Khương Tuệ Tuệ vừa vui mừng vừa có chút tiếc nuối, bởi vì Lưu Ái Đệ không khiêu khích cô, điều đó có nghĩa là hệ thống cực phẩm miệng quạ đen của cô không thể sử dụng được, và cô sẽ không thể nhận được phần thưởng từ hệ thống.

Loading...