Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - CHƯƠNG 175

Cập nhật lúc: 2024-09-17 13:37:10
Lượt xem: 42

Chưa kể ở đây, sau những lao động nắng gió, đôi bàn tay lại càng thô ráp, sần sùi hơn.

Dù có bôi kem bảo vệ da mỗi ngày cũng không có tác dụng gì lớn.

Vì vậy, Khương Tuệ Tuệ đã làm như thế nào vậy, tại sao làn da lại tốt như vậy!?

"Xin chào." Khương Tuệ Tuệ mỉm cười nói, chờ đợi những lời tiếp theo của bọn họ.

Tuy nhiên, ngay sau đó, cô lại thấy Lục Hân đỏ mặt và rất ngượng ngùng xấu hổ nói: “Khương Tuệ Tuệ, cô... Tay cô thật là trắng trẻo, mịn và rất mềm mại, cô có thể để tôi sờ vào chúng một chút được không?”

“Phụt...” Khương Tuệ Tuệ không thể nhịn được cười, đôi mắt híp lại thành vầng trăng khuyết trên bầu trời, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, lông mi khẽ run, giống như cánh quạt phấp phới, cô thật là đẹp.

Cô cảm thấy hai nữ thanh niên trí thức này thật dễ thương, một cô gái đáng yêu như vậy sao lại có thể đưa ra yêu cầu dễ thương như vậy với cô chứ.

Nhưng sau khi cười xong, cô lập tức đưa bàn tay thon dài đó ra trước mặt Lục Hân, giọng nói nhẹ nhàng êm tai nói: “Được, cô có thể sờ.”

Lục Hân vuốt ve bàn tay Khương Tuệ Tuệ như cầm ngọc bội, thở dài: “ Nó thực sự rất tốt, không có một chút thô ráp nào, Khương Tuệ Tuệ, cô đã làm như thế nào vậy? Sau khi chúng tôi đến đây, tay của chúng tôi đã chai sạn đi vì làm việc, một chút cũng không hề đẹp mắt.”

Vừa nói, cô ấy vừa duỗi bàn tay của cô ấy ra, quả nhiên như cô ấy nói, nó rám nắng và có rất nhiều vết chai trên tay cô ấy.

Khi bọn họ lên núi và về nông thôn, những thanh niên trí thức có một câu nói rằng "lăn trong bùn, mài vết chai, luyện ra tấm lòng hồng".

Nói là một chuyện, nhưng để có những vết chai sần trên tay thì thực sự rất xấu xí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-175.html.]

Cố Diệp Phi

Khương Tuệ Tuệ không bao giờ có thể nói với bọn họ rằng làn da của cô tốt là do cô đã bỏ ra bao nhiêu tiền và mua bao nhiêu sản phẩm chăm sóc da, sau đó cô tiến hành các bước bảo dưỡng. Rốt cuộc thì đây là những năm 1970, ngay cả khi cô nói những tên thương hiệu đó, hầu hết trong số bọn họ thậm chí còn chưa bao giờ nghe nói qua về chúng.

Cô nghĩ đến lọ kem trắng da của mình, làn da trên người cô là kết quả của lớp nền tự nhiên và sau khi bảo dưỡng, nhưng làn da trên mặt cô hoàn toàn là do kem trắng da do hệ thống khen thưởng.

Hiệu quả tốt, lại to, ước tính một mình cô cũng có thể sử dụng trong rất lâu.

Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra trước đây da của tôi không được tốt, sau này tôi làm ra một loại kem dưỡng trắng da, sau khi sử dụng thì da tôi trở nên tốt hơn, nếu mọi người muốn, tôi có thể bán rẻ cho một ít.”

Khi Trần Trí Mẫn và Lục Hân nghe thấy điều này, bọn họ nhìn nhau với ánh mắt ngạc nhiên: "Thật sao? Cảm ơn cô rất nhiều! Vậy khi nào chúng tôi có thể đến chỗ cô để lấy kem làm trắng đó? Chúng tôi có thể lấy ngay bây giờ hay không?”

Bọn họ có chút gấp gáp chờ không nổi.

Từ khi hai người về nông thôn, da đã đen hơn trước mấy độ, nếu như 'kem trắng da' mà Khương Tuệ Tuệ nói thật sự có hiệu quả thì tốt biết mấy.

Đúng lúc này, Phương Quế Chi cũng trở lại sau khi trả lại dụng cụ.

Thấy con gái đang nói chuyện cùng hai nữ thanh niên trí thức, cũng không biết con gái nói cái gì, hai nữ thanh niên trí thức nắm tay nhau vui vẻ muốn nhảy dựng lên.

Bà ấy mỉm cười bước tới và hỏi: "Các cô gái nhỏ đang nói về cái gì thế? Sao lại vui vẻ như vậy?”

Khi Trần Trí Mẫn và Lục Hân gặp Phương Quế Chi, bọn họ đã lịch sự chào một tiếng: "Chào thím."

Bọn họ nhìn nhau một cái lại bật cười phá lên.

Khương Tuệ Tuệ nhìn thấy Phương Quế Chi, tiến lên hai bước đến bên cạnh bà ấy, vươn tay kéo cánh tay bà ấy, đầy thân mật giải thích: "Mẹ, chuyện là thế này. Chẳng phải trước đây con đã nói với mẹ về loại kem làm trắng da mà con làm hay sao?

Loading...