Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - CHƯƠNG 153

Cập nhật lúc: 2024-09-17 13:28:51
Lượt xem: 68

Bấy giờ ông Tống cũng đã là thủ trưởng rồi, bên dưới những cấp bậc như là đội trưởng, đoàn trưởng, tiếp đến là những đám lính, có ai khi thấy ông ấy mà lại không nghiêm mình kính chào cơ chứ?

Đôi khi bị lời nói của bà Tống càm ràm mãi khiến ông ấy cảm thấy phiền, đương nhiên là sẽ thấy không vui, đôi lúc còn cãi cự với nhau.

Nhưng mà ngày hôm đó, khi mà quay trở về, khuôn mặt của bà Tống vẫn cứ đen xị, ông ấy cũng nhất quyết ra ngoài uống rượu với đám chiến hữu, một bên càm ràm tuổi đã cao rồi thì nên uống ít rượu lại, nói rằng ông ấy rất cố chấp không chịu nghe người khác khuyên bảo gì cả, một bên thì đang lấy nước nóng đến để lau mặt cho ông ấy, pha nước mật ong cho ông ấy uống.

Trong một lần hiếm hoi lắm, dưới tình thế không tắt đèn, ông ấy ôm chặt lấy bà Tống, vùi mặt vào vai của bà ấy, mùi rượu nồng nặc mà nói: “Vân Tú, bất luận là phải nói lại bao nhiêu lần nữa, thì em cũng là vợ của Tống Thiết Sơn suốt cả cuộc đời này.”

Người ta cũng đã nói là người đàn ông mà sắt đá thì sẽ mềm lòng, ông Tống chỉ thể hiện tình cảm thân mật giữa hai vợ chồng khi mà đèn đã được tắt, cũng chỉ có lúc đang uống say này mới nói ra những lời thật lòng đã chôn tận đáy lòng này của mình ra.

Bà Tống tuy là không nói ra, nhưng bà ấy đều hiểu rõ cả.

Ông Tống trầm giọng nói: “Mới vừa lúc nãy Thời Thanh xin tôi vài con tem.”

“Cháu nó muốn lấy tem thì có sao đâu chứ, chỗ của ông không phải là có sao? Cho nó thì được rồi.” Vừa dứt lời, bà Tống bỗng khựng lại một chút, quay đầu qua: “Ổng nói là Thời Thanh lại muốn viết thư nữa à? Viết cho ai vậy? Cho tỉnh ủy sao?”

Lúc đầu là viết thư gửi đi, hai người bọn họ đều biết cả. Cũng biết được rằng, sau chuyện đó, Tống Thời Thanh không còn tiếp tục viết thư nữa, nhưng mà hôm nay, sao anh lại muốn viết thư gửi đi nữa rồi?

“Việc đó thì tôi không rõ, lát bà đi hỏi cháu nó xem sao.” Ông Tống nói vài lời, lại quay người tiếp tục đi đọc báo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-153.html.]

Bà Tống ghi nhớ chuyện này, định là một lát nữa sẽ đi hỏi Tống Thời Thanh, đợi đến khi mà bà ấy kịp phản ứng trở lại thì đã ngửi thấy một mùi khét rồi, ngay lập tức lấy thức ăn đặt lên dĩa.

Thầm lẩm bẩm trong miệng: “Sớm không đến hỏi, muộn cũng chẳng đến hỏi, vừa hay lại đến vào lúc này, thức ăn bị khét rồi kìa.”

Nhưng sắc mặt lại chẳng mấy tỏ vẻ tức giận gì, cũng đã ở với nhau gần cả đời người rồi, hai người cũng đã đến tuổi gần đất xa trời rồi, sao mà lại vì chuyện này mà tức giận nhau cơ chứ? Chỉ là đã quen nói với nhau vài ba câu như thế rồi.

Ông Tống cũng chẳng quan tâm gì đến mấy lời nói đó, lúc mà bà Tống gả cho ông ấy, vẫn là một thục nữ, cuối cùng cũng chẳng phải là do ông ấy khiến bà ấy trở nên như vậy sao?

Chuyện hai vợ chồng mà, chẳng qua chỉ là nhờ có anh mà có em của bây giờ, nhờ có em mà có anh của bây giờ, trong anh có em, trong em có anh.

Cố Diệp Phi

Tống Thời Thanh rất nhanh đã tìm thấy được chiếc hộp nhỏ chứa những con tem, lấy một con tem năm xu rồi dán lên. Đặt phong bì đã được dán tem, cất cẩn thận vào trong ngăn kéo tủ, dự định rằng lần sau nhân viên đưa thư đến đại đội để đưa thư, hoặc là đợi đến cuối tuần sau, vào ngày nghỉ, anh sẽ đến huyện để gửi thư.

Bà Tống bưng các món ăn ra, nhìn thấy Tống Thời Thanh đi ra khỏi phòng, liền cười rồi hỏi: “Nghe ông nội của cháu nói cháu viết thư à?”

Bởi vì năm năm trước, ông Tống và bà Tống cũng còn rất là nhạy cảm đối với vấn đề viết thư này, cho nên mỗi khi mà nhắc đến chuyện này đều rất là thận trọng, sợ sẽ dấy lên nỗi buồn của Tống Thời Thanh.

Tống Thời Thanh vẫn là thẳng thắn mà nói: “Ừm, là gửi cho tỉnh ủy, là thư khẩn cầu sửa lại kết án.”

Loading...