BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - CHƯƠNG 144
Cập nhật lúc: 2024-09-16 10:56:54
Lượt xem: 76
Tất cả những lời khen ngợi của mọi người đều khiến cho Khương Tuệ Tuệ cảm thấy vui vẻ thoải mái, cô liền ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Nữu Nữu, nhéo vào khuôn mặt phúng phính tròn trịa của cô bé: “Cái miệng này của Nữu Nữu thật là biết cách nói chuyện đó, đợi một lát thì cô nhỏ sẽ cho cháu những thức ăn ngon, có chịu không?”
Nghe thấy có đồ ăn ngon, đôi mắt của Nữu Nữu ngay lập tức phát sáng lên, hít một hơi thật sâu, nuốt nước bọt một cái, gật đầu lia lịa: “Vâng ạ!”
Duy nhất chỉ có Lưu Ái Đệ đang giặt quần áo là trợn tròn hết cả mắt, hướng về phía bên này, ném mạnh quần áo trên tay vào chậu nước, rồi vò vài lần, sau đó lại lấy lên đặt vào trên bàn giặt quần áo, ra sức mà vò thật mạnh.
Mặt mày hậm hực mà nói câu: “Chỉ biết mỗi việc xài tiền phung phí, đẹp đep đẹp, đẹp thì có ích lợi gì? Có thể coi như là cơm mà ăn được không, hay là có thể xem như tiền mà xài được không?”
Vốn dĩ là bầu không khí đang ôn hòa thì cũng trở nên căng thẳng hơn, Khương Vê Quân bất lực mà huých cùi chỏ vào Lưu Ái Đệ một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em ít nói vài câu có được không?”
“Tại sao mà phải bớt nói vài câu? Em thì không đấy thì sao, những điều mà em nói chẳng lẽ là không phải sao? Đôi giày này nhìn vào thì biết là không rẻ rồi, nhất định là đã tốn không ít tiền! Em ấy lấy đâu ra mà có nhiều tiền như vậy? Nhất định là mẹ cho rồi đấy, thật đúng là thiên vị, còn không cho em nói nữa à?” Lưu Ái Đệ tức giận hậm hực mà nói.
Tính tình của cô ta chính là như vậy, nếu như mà không có ai đếm xỉa gì đến cô ta thì còn tạm được, Khương Vệ Quân nói cô ta hết một câu, thì cứ như là châm ngòi lửa cho thuốc nổ vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-144.html.]
Phương Quế Chi cũng thấy tức giận rồi, bà ấy đồng ý là mình thiên vị, nhưng mà tiền mua giày ngày hôm nay, quả thật không phải là do bà ấy cho.
Sáng sớm ngày hôm nay, lúc con gái mình đi ra ngoài, bà ấy muốn cho tiền cô, nhưng mà đứa con gái một mực không chịu lấy, nói rằng bình thường bản thân mình cũng có dành dụm chút ít.
Cố Diệp Phi
Sắc mặt của Phương Quế Chi bỗng trầm xuống, nghiến răng rồi nói: “Vợ của Vệ Quân, kể từ ngày mà con gả cho Vệ Quân, khi mà đến nhà họ Khương này, mẹ thấy con lúc nào cũng không vừa mắt cái này, rồi lại không vừa mắt cái kia. Con nói rất là đúng, mẹ thiên vị, Tuệ Tuệ là đứa con gái mà khó khăn lắm mẹ mới sinh nó ra được, ngay từ khi còn nhỏ thì mẹ đã đau lòng giùm cho nó rồi.”
“Hay là con không hiểu được rằng, tại sao mà đều do chính tay mẹ sinh ra, nhưng mẹ lại thương Tuệ Tuệ nhiều hơn một chút. Bởi vì lúc mà mẹ đang mang thai Tuệ Tuệ, đi đến bên sông giặt giũ, Vệ Quân cũng đi theo mẹ. Hoàn cảnh của gia đình chúng ta như thế nào thì con cũng hiểu mà, bà nội của Vệ Quân, từ trước đến nay đều không vừa mắt gia đình chúng ta, đừng nói đến việc là trông con giúp mẹ.”
“Lúc đó, Vệ Quân cũng chỉ vừa mới hơn ba tuổi một chút, mẹ để nó chơi bên hồ, ai mà biết được rằng, thằng nhóc này lại quậy phá như vậy, muốn đi bắt cá, không ngờ lại nhân lúc mẹ không chú ý, lại bị té xuống sông. Khi đó, mẹ đã sắp mang thai được bảy tháng rồi, cái bụng to như vậy rồi, mẹ có thể làm sao được cơ chứ?”
“Ngay lúc đó, chỗ đó không có một bóng người, mẹ muốn kêu cứu, nhờ người khác giúp đỡ mà cũng chẳng tìm được ai. Mẹ cũng chẳng còn cách nào khác nữa, chỉ có thể nhảy xuống sông mà cứu Vệ Quân, sau này, đúng thật là Vệ Quân đã được cứu rồi, nhưng mà mẹ cũng đã bị chuyển dạ sớm hơn, còn chưa đến bảy tháng thì đã sinh Tuệ Tuệ ra rồi.”
“Con có biết là nó chỉ có bao cân không?