BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - CHƯƠNG 142
Cập nhật lúc: 2024-09-16 10:55:46
Lượt xem: 95
Lần trước, anh nhận lấy kẹo của cô, là bởi vì cô đã nói như thế, anh không thể nào không nhận, lần này, bất luận là thế nào thì anh cũng không thể nào nhận được.
Anh trả lại số kẹo đó: “Tôi không thể nhận cái này được, cô tự lấy về nhà mà ăn đi.”
Nhưng mà vốn dĩ là Khương Tuệ Tuệ không chịu nhận lại, lui về phía sau vài bước, nói: “Nhà tôi không ai thích ăn món kẹo râu rồng này cả, anh lấy về cho bà Tống ăn đi, lần trước, bà đã tặng cho tôi một bộ quần áo đẹp như vậy, hôm nay lại mời tôi ăn mì thịt bò nữa, còn mời tôi xem phim, nếu anh mà không chịu nhận, tôi sẽ càng cảm thấy áy náy hơn nữa đó.”
Cố Diệp Phi
Nói xong những lời này, còn chưa đợi Tống Thời Thanh kịp phản ứng trở lại, cô liền quay người chạy về phía nhà của cô luôn rồi.
Trong lúc mà cô chạy, cơn gió khiến cho chiếc váy của cô tung bay lên, phần dưới váy là màu vàng, phấp phới bay lên trong gió. Cô đi ngang qua sườn núi, từng đóa bồ công anh bay lên, lan tỏa khắp cả một góc trời.
Tống Thời Thanh nhìn theo bóng lưng của cô, sững sờ hết hồi lâu mới quay người rời đi.
Sau khi quay trở về nhà, Khương Tuệ Tuệ phát hiện ra rằng trên giường mình lại nhiều thêm một món đồ, là một cái gương rất là lớn.
Nghĩ tới lúc nãy cô đối phó với tên Hầu Tương Bình, phần thưởng mà hệ thống nói, Khương Tuệ Tuệ biết rất rõ những thứ đựng ở bên trong chính là khăn giấy. Vừa mở ra xem, liền phát hiện bên trong có cuộn giấy, còn có khăn giấy dạng rút ra, tùy tiện mở một bịch, mềm mịn, rất là thích hợp, sờ vào cảm giác rất là thoải mái.
Cô đem cái gương để xuống dưới gầm giường, lấy một ít khăn giấy ra phòng hờ cho mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-142.html.]
Nhà họ Khương vốn là có giấy, nhưng mà chất liệu giấy lại rất là thô, Khương Tuệ Tuệ dùng không quen, lần này được hệ thống đổi thành loại khăn giấy mềm mại hơn, sau này thì thuận tiện hơn rất nhiều rồi.
Chẳng qua là khi mà xài thì cần phải cẩn thận một chút xíu, phòng của cô càng lúc càng có nhiều món do hệ thống đưa đến rồi, cũng may là bình thường cũng không ai vào phòng cô cả, vậy thì không dễ dàng bị phát hiện ra.
Nhưng mà cô nghĩ đến không gian phản đồ ở trong cốt truyện, mà không khỏi tham lam, nếu như mà cô cũng có cho mình một không gian thì thật là tốt biết mấy.
Sau khi đã thu dọn khăn giấy xong, việc đầu tiên mà cô làm đó chính là cởi đôi dép cao su của mình ra, loại dép cao su này đã xấu rồi mà khi mang vào lại còn khó chịu nữa chứ, càng không so được với loại giày vải quân đội mà mình mang mỗi khi làm việc nữa.
Loại giày vải giải phóng, tuy là đế giày có cứng, nhưng mà bên trong được lót vào một miếng đệm do chính tay Phương Quế Chi tự làm, những đế giày của mọi người đều làm bằng vải, miếng lót giày của Khương tuệ Tuệ đã được cải tiến hơn, ở giữa lớp vải có bao bọc bởi một lớp bông gòn ở bên trong, mang vào thì không có cảm giác cứng nữa rồi.
Nhưng mà loại giày vải thời giải phóng khó coi biết bao nhiêu, Khương Tuệ Tuệ quả thật là không tài nào tưởng tượng ra được cái bộ dạng mà mình đang diện một chiếc váy theo kiểu Pháp, lại phối cùng với loại giày vải giải phóng này.
Cũng may là bây giờ thì cô đã có một đôi giày làm bằng da dê rồi, dùng để phối với chiếc váy thì sẽ hợp biết bao.
Nhưng ngay lúc này lại không có bán các loại giày giả da giống như sau này, đôi giày làm bằng da dê này là dùng loại da dê thật, không có một chút nào là giả cả. Mang vào cũng rất là thoải mái, sau khi mà Khương Tuệ Tuệ thay vào, đứng lên đi vài bước, phát hiện ra là không có một chút nào là không vừa vặn cả.
Dùng màu quả hạnh để phối với những bộ quần áo có màu sắc nhạt tí thì cũng ổn thật đấy, Khương Tuệ Tuệ cảm thấy rất là hài lòng.