BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - CHƯƠNG 128
Cập nhật lúc: 2024-09-16 10:50:43
Lượt xem: 59
Người nói là Khương Thúy Thúy, và cô ta đang chỉ vào đôi giày da cừu màu mơ mà Khương Tuệ Tuệ thích. Khi Khương Tuệ Tuệ nhìn qua, cô ta nâng cằm lên, trong mắt hiện lên một tia khiêu khích, rõ ràng là cố ý.
Khương Tuệ Tuệ đảo mắt không nói nên lời, giả vờ như Khương Thúy Thúy không tồn tại, cô tiếp tục chỉ vào đôi giày da cừu màu mơ và hỏi người phục vụ: "Bao nhiêu tiền? Tôi sẽ mua nó."
Cô đem tất cả gia sản của mình nhét vào trong chiếc túi nhỏ, trước khi ra ngoài còn đếm lại, phát hiện tổng cộng có mười bảy tệ tám mươi xu, trước đây trong mắt cô cũng không phải là tiền, nhưng bây giờ cô có thể mua được rất nhiều thứ.
Người phục vụ không quan tâm ai sẽ mua nó, cho dù người trước mặt cô có đánh nhau vì đôi giày này, điều đó đối với cô ấy cũng không thành vấn đề, miễn là bọn họ không đánh nhau ở nơi này là được.
Khuôn mặt cô ấy không chút biểu tình gì mà nói ra số tiền: “Hai mươi hai tệ.”
Khương Tuệ Tuệ đang lấy tiền ra thì lập tức sững người, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, hai mươi hai tệ ư? Chẳng phải thời đại này đồ vật đều rất rẻ hay sao? Không phải người ta đã nói rằng mua một đôi giày nhiều nhất chỉ tốn vài tệ thôi hay sao?
Cố Diệp Phi
Khương Tuệ Tuệ cảm thấy rằng bản thân mình đã bị lừa dối.
Cô không có đủ tiền, cô nên xuống đài như thế nào đây? Nếu bây giờ cô tự nguyện từ chối, nói không thích đôi giày này nữa, chẳng phải sẽ bị nghi ngờ là cô không ăn được nho mà nói nho xanh hay sao?
Nghĩ đến bản thân mình, Khương Tuệ Tuệ, hai mươi năm nay là phú nhị đại, nhắm mắt mua đồ không nhìn giá, làm sao có thể nghĩ tới sẽ có một ngày mình bị hạ thấp đến mức không thể trả nổi hai mươi hai tệ, có cách gì để cô nói cô không muốn mua nó mà đỡ mất mặt không?
Nhưng dù nói như thế nào thì cũng đều rất là mất mặt ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-128.html.]
"Cái đó ..." Khương Tuệ Tuệ ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Khương Thúy Thúy nhìn thấy sự bối rối của Khương Tuệ Tuệ và đoán rằng cô chắc chắn không có đủ tiền để mua đôi giày này. Đúng vậy, cho dù bác làm việc trong một nhà máy vận tải, vậy nếu ông ấy có tiền lương hơn hai mươi nhân dân tệ một tháng thì sao? Sao ông ấy có thể chịu được khi để Khương Tuệ Tuệ tiêu một tháng tiền lương chỉ để mua một đôi giày đúng không?
Cô ta thì khác, lần này cô ta và Lâm Hồng Binh đến hợp tác xã cung ứng và tiếp thị để mua đồ cưới, và Lâm Hồng Binh nhất định sẽ mua cho cô ta một đôi giày cưới với giá hai mươi hai nhân dân tệ.
Khương Thúy Thúy lộ ra vẻ mặt đắc ý, bước vài bước đi tới trước mặt Khương Tuệ Tuệ, cố tình đẩy Khương Tuệ Tuệ sang một bên: "Hai mươi hai nhân dân tệ phải không? Tôi mua."
Nói xong lại quay đầu nhìn về phía Lâm Hồng Binh, lộ ra vẻ thẹn thùng, cười tươi: "Anh Hồng Binh, em có thể mua nó không?"
Trên thực tế, phản ứng đầu tiên của Lâm Hồng Binh là bảo Khương Thúy Thúy mua một đôi giày khác, nhìn thấy vẻ mặt quẫn bách của Khương Tuệ Tuệ, hắn ta vẫn cảm thấy hơi luyến tiếc. Nhưng khi hắn ta nghĩ đến lúc Khương Tuệ Tuệ tức giận với hắn ta, một chút luyến tiếc đó lại bay biến đi mất.
Hắn ta phải mua giày cho Khương Thúy Thúy, để khiến cho Khương Tuệ Tuệ hối hận. Để cho cô biết rằng nếu không có Lâm Hồng Binh hắn, cô đi theo những người đàn ông khác thì cô thậm chí sẽ không thể mua được một đôi giày đắt tiền hơn.
"Đương nhiên rồi, miễn là em thích." Lâm Hồng Binh nói.
Khương Tuệ Tuệ bị Khương Thúy Thúy ép vào một góc, nhăn mũi và phàn nàn trong lòng: Tất nhiên là có thể, miễn là em thích, này, một đôi giày hai mươi hai tệ mà anh ta làm như tổng tài bá đạo đang quẹt thẻ cho cô vợ nhỏ của mình không bằng.
Đồng thời, cô nhìn Khương Thúy Thúy đang có vẻ mặt đắc ý, trong lòng thầm nói miệng quạ đen một lần.