BỖNG XUYÊN SÁCH VỀ THẬP NIÊN 70 CỦA MỸ NHÂN KHƯƠNG TUỆ TUỆ - CHƯƠNG 114
Cập nhật lúc: 2024-09-16 09:57:37
Lượt xem: 69
Cô cau mày và xoay người lại, cố gắng làm cho bản thân cảm thấy dễ chịu hơn.
Tuy nhiên, cô cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng Tống Thời Thanh, người đang ngồi bên cạnh cô, lại càng cảm thấy dày vò hơn.
Bởi vì Khương Tuệ Tuệ ngồi quá gần với anh, hai người ngồi cạnh nhau, dính sát vào nhau.
Hương hoa hồng từ cô gái bên cạnh xộc vào mũi anh như mọc chân, cô khẽ quay đầu lại, đập vào mắt anh là khuôn mặt nghiêng của cô, đường nét mềm mại, hàng mi dày dài khẽ rung rinh nhẹ nhàng, như cánh bướm nhẹ nhàng nhảy múa.
Trong cổ họng cảm thấy ngứa, Tống Thời Thanh gần như vô hình tránh sang một bên, nhưng chính động tác này của anh, cộng với xe bò không hiểu sao mà lại xóc nảy một lần nữa, Khương Tuệ Tuệ ngã về phía trước vì không thể ngồi yên ổn, thấy cô như thể sắp rớt ra khỏi xe bò vậy.
Tống Thời Thanh có đôi mắt sắc bén và đôi tay nhanh nhẹn, vội vàng đưa tay ra để giúp cô, nhưng may mắn thay anh đã đỡ lấy cô, điều này đã ngăn Khương Tuệ Tuệ rơi khỏi xe bò và tiếp xúc thân mật với đống phân bò nóng hổi mà con bò già vừa mới làm rơi ra.
Cố Diệp Phi
Khương Tuệ Tuệ sợ tới mức kêu lên một tiếng, theo phản xạ vươn tay nắm chặt lấy tay áo của Tống Thời Thanh, trái tim cô đập thình thịch.
Đúng lúc này, chiếc xe bò dừng lại, chú Trương đang đánh xe quay đầu lại hỏi một câu: "Mọi người không sao chứ? Không có ai bị ngã đúng không?"
Trước kia không phải là không gặp qua những việc như vậy, khi xe bò va chạm mạnh quá, cũng có trường hợp khi xe bò va chạm thì có người ngã xuống, nhưng đa phần là trầy da tróc vẩy, đau thì hơi đau đấy nhưng vẫn khác rất nhiều so với tai nạn xe cộ ở đời sau.
Ngược lại, Ngưu Thúy Phân sợ đến mức mặt mũi tái nhợt, cau mày tức giận nói: “Lão Trương, ông lái xe cẩn thận một chút, suýt chút nữa ông đã khiến người ta rơi ra ngoài rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bong-xuyen-sach-ve-thap-nien-70-cua-my-nhan-khuong-tue-tue/chuong-114.html.]
Chú Trương cũng khá ngượng ngùng xấu hổ, bất đắc dĩ mà nói: “Tôi cũng không để ý đến vừa rồi có một tảng đá lớn trên đường."
Ánh mắt của Ngưu Thúy Phân nhìn vào trên người Khương Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh, hai người đã ngồi xuống. Vừa rồi là việc ngoài ý muốn, cũng không có người suy nghĩ nhiều, lúc này phong tục dân gian vẫn còn đơn giản, tuy rằng tương đối bảo thủ, nhưng mà vừa rồi Tống Thời Thanh đã cứu Khương Tuệ Tuệ nên cũng không đến mức không chịu nổi.
Đây không phải là vì cứu mạng hay sao? Và nó chỉ là một cái kéo tay, cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Tuy nhiên Ngưu Thúy Phân vẫn để mắt đến nó.
Cô gái Khương Tuệ Tuệ này thực sự có một khuôn mặt quá quyến rũ người khác, theo đạo lý mà nói, chị dâu họ của bà ấy sẽ không thích một cô gái có ngoại hình như vậy, nhưng khổ nỗi là cháu trai họ của bà ấy có cái tật xấu nhìn mặt mà bắt hình dong, thích những người xinh đẹp.
Nếu cưới một cô con dâu như vậy thì phải cẩn thận giám sát chặt chẽ, cho dù Khương Tuệ Tuệ không nghĩ tới thì cũng không thể ngăn cản người khác nghĩ tới. Tính toán một hồi, Tống Thời Thanh năm nay cũng hai mươi hai tuổi đúng không? Người trong đại đội của bọn họ cũng cỡ tuổi Tống Thời Thanh, con cái có thể bò lổm ngổm trên mặt đất rồi, nhưng mà Tống Thời Thanh ngay cả vợ còn chưa có. Ai có thể đảm bảo rằng anh không có ý nghĩ gì?
Bà ấy nhìn đề phòng Tống Thời Thanh như một tên trộm, kéo lôi Khương Tuệ Tuệ lại: "Tuệ Tuệ, đến đây, thím sẽ đổi chỗ cho cháu."
Nói xong bà ấy đã đi đến chỗ giữa Khương Tuệ Tuệ và Tống Thời Thanh, Khương Tuệ Tuệ đáp lại mà không nói gì, ngoan ngoãn đổi chỗ cho Ngưu Thúy Phân.
Vừa ngồi vững vàng, cô nhân lúc không ai chú ý đến mà hơi ngửa người ra sau, lè lưỡi về phía Tống Thời Thanh.
Ngưu Thúy Phân đang nghĩ gì trong lòng thì quá là rõ ràng rồi.