Bói Toán Quá Chuẩn, Không Cẩn Thận Công Đức Bùng Nổ! - Chương 70: Phẫn Nộ ---
Cập nhật lúc: 2025-10-03 14:00:10
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ngươi còn nhớ khi tìm ngươi hợp tác, rằng tính kế đoạt mất khí vận ? Gặp hai đứa trẻ , tình cảnh của chúng cũng tương tự như . Vốn dĩ cứ ngỡ là trường hợp cá biệt, nào ngờ, chỉ là một trong đó mà thôi. Kẻ đang bày một ván cờ lớn. Những chúng nhắm đến, đều là những kẻ khí vận lớn, hơn nữa những ván cờ đều tiêu tốn vô nhân lực vật lực, mà chúng cực kỳ kiên nhẫn. Xem , Đặc Quản Cục một đối thủ mạnh ẩn phía , đáng tiếc, chúng ngay cả mục đích của bọn chúng cũng !”
Tạ Hủ Chi lâu lắm tức giận đến . Hắn hề nghi ngờ lời Vân Nhiễm , những điều còn nhiều hơn Vân Nhiễm nhiều, nếu , khi Vân Nhiễm tìm đến tận cửa, thể dễ dàng đồng ý như .
“Ngươi cứ lo xử lý chuyện ở đây !”
Nói đoạn, Tạ Hủ Chi xoay rời , Vân Nhiễm cũng chẳng để tâm thái độ của , càng định gì tiếp theo, nàng chỉ là một nhân viên thời vụ mà thôi.
Các khách khứa lúc đều sắp xếp đến nghỉ ngơi tại tòa nhà phụ bên cạnh, lớn tiếng đòi rời . Người của Tạ Hủ Chi cũng ngăn cản, nhanh, những liền nhận điều , cánh cửa lớn rõ ràng ở ngay mắt, nhưng bọn họ chẳng thể nào chạm . Cảnh tượng như , khiến ít hoảng sợ.
“Rốt cuộc là chuyện gì ? Sớm ở đây nguy hiểm đến thế, tốn công sức tìm đến !”
“Ta bỏ một trăm vạn mới cơ hội đến đây, vốn tưởng thể kiếm chút lợi lộc, nào ngờ , nơi xảy chuyện nguy hiểm đến thế.”
“Chẳng lẽ Hiệu trưởng Đỗ đắc tội với kẻ nào , dám ám sát ba cha con bọn họ, còn những thị giả nãy, thật đáng sợ, chúng chẳng giống phàm chút nào, trúng đạn mà vẫn như chuyện gì!”
“Ô ô ô ô, về nhà, ở đây nguy hiểm quá, bao giờ đến nữa!”
Nhìn những kẻ đang lóc t.h.ả.m thiết đó, những lão hữu của Hiệu trưởng Đỗ lúc sắc mặt vô cùng khó coi, tuy rằng bọn họ cũng cảnh tượng cho chấn động. cũng đến mức vì t.a.i n.ạ.n mà trút hết cảm xúc lên Đỗ Trình. Lúc , bọn họ chỉ im lặng đây, chẳng qua là tiếp tục cho cục diện hỗn loạn thêm mà thôi. Thế nhưng, vẫn vị giáo sư nóng tính trực tiếp gầm lên: “Tất cả câm miệng! Giờ phút lóc than vãn, đó các ngươi gì mà tìm đủ cách để đến đây? là thứ chỉ hưởng phú quý mà thể sẻ chia hoạn nạn!”
Bọn họ và Đỗ Trình, tuyệt đối loại tình nghĩa hời hợt, tự nhiên thể chịu khi kẻ nào đó mặt .
Giáo sư Nam Cung cũng lạnh lùng những , sự đối lập của bọn họ, ngược càng khiến Vân Cảnh Dương đang yên lặng một bên, ôm lấy cánh tay, trở nên mắt lạ thường.
Lúc đó Vân Cảnh Dương vặn cạnh Giáo sư Nam Cung, khi những thị giả tấn công phân biệt địch xông tới, ngay lập tức bảo vệ vị Giáo sư Nam Cung yếu ớt . Dù nhanh, những kẻ đó một sợi phi tuyến đ.á.n.h gục, nhưng Vân Cảnh Dương vẫn d.a.o cứa cánh tay, may mà vết thương sâu.
Giáo sư Nam Cung khẽ hừ một tiếng: “Đều là những kẻ thiển cận, hừ.” Sau đó mới sang Vân Cảnh Dương: “Bằng sáng chế mà Vân Thị các ngươi , lát nữa ngươi phái tìm học trò của !”
Có câu trả lời , Vân Cảnh Dương lập tức cảm thấy hôm nay thương thật đáng giá, đương nhiên, càng cảm ơn sự “tô điểm” của những “đồng nghiệp” khác! Lúc , cảm thấy một câu từng thấy mạng, cực kỳ phù hợp với cảnh tượng hiện tại.
Đó chính là: Ta cũng chẳng rốt cuộc tài giỏi đến nhường nào, chỉ thấy mấy kẻ xông lên tự ý ban cho hai đao!
11_Người của Đặc Quản Cục nhanh chóng kịp thời đến. Khi ở bên ngoài biệt thự, bọn họ thể điều gì bất thường. Mãi cho đến khi bước bên trong, vài đầu do Thẩm Triết dẫn dắt, lập tức cảm thấy một trận lòng rối bời.
Rất nhanh, bọn họ liền , cả tòa biệt thự bao phủ trong một Diệt Linh Trận, bên ngoài thể . bên trong, nếu trận pháp phá, căn bản thể thoát .
Lưu An lanh lẹ suýt chút nữa phun một ngụm m.á.u già: “Đây chẳng là cấm thuật ? Sao xuất hiện ở đây!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/boi-toan-qua-chuan-khong-can-than-cong-duc-bung-no/chuong-70-phan-no.html.]
“Trước đó xuất hiện Quỷ Vương chi vực, bây giờ thêm một Diệt Linh Trận, Đại ca, cứ cảm thấy, hình như chúng mở một kiểu kiếp nạn địa ngục nào đó .”
Thẩm Triết mím chặt môi, thấy mấy kẻ đang đất với khuôn mặt đầy những hoa văn đen sì, trong lòng sớm dấy lên sóng to gió lớn.
“Các ngươi còn nhớ Hoa Chiếu đây ?”
Cao Hạc , lập tức hiểu ý của Đại ca: “Đại ca, ý ngươi là, bọn chúng cũng giống như Hoa Chiếu?”
Khi Hoa Chiếu đưa đến Đặc Quản Cục, bọn họ từng gặp, tuy rằng bọn họ tại Hoa Chiếu cam tâm tình nguyện biến thành khôi . bọn họ rõ, Hoa Chiếu khi lực khai triển, bọn họ căn bản đối thủ. Giờ đây, một bữa tiệc nhận do một vị hiệu trưởng chuẩn cho con trai, mà xuất hiện cùng lúc bốn khôi tương tự, cộng thêm Diệt Linh Trận.
Kẻ chủ mưu phía , hiển nhiên hề nghĩ tới chuyện để những xuất hiện ở đây sống sót, loại thủ đoạn , chỉ hung tàn mà còn vô cùng tà ác.
Đặc Quản Cục vẫn luôn những hồ sơ liên quan, nhưng từ khi nào mà xuất hiện một tà tu lợi hại đến ?
“Những chuyện , để hẵng , bây giờ, hãy điều tra kỹ lưỡng tình hình bên biệt thự .”
Vân Nhiễm lúc đang an ủi hai đứa trẻ dọa đến mức la hét, thấy vẻ mặt kinh hoàng của chúng, Vân Nhiễm đối với kẻ càng thêm căm ghét. Hiệu trưởng Đỗ hiển nhiên cũng dọa sợ, nhưng dù cũng là hiệu trưởng, chút kinh hãi vẫn thể giữ vững , nhưng dáng vẻ của hai đứa trẻ, chỉ cảm thấy lòng đau thắt.
Mèo con Kute
“Nhiễm Nhiễm, bọn chúng ?”
Vân Nhiễm dùng tay sờ trán chúng, miệng lầm bầm khấn vái. Rất nhanh, cảm xúc của hai đứa trẻ dần dần bình , đôi mắt kinh hoàng cũng từ từ nhắm nghiền.
“Tạm thời vấn đề gì nữa, dùng An Thần Chú cho chúng, để chúng nghỉ ngơi cho thật .”
Quản gia hiệu trưởng cũng nghỉ một chút, để ông canh chừng hai vị thiếu gia nhỏ. Hiệu trưởng lúc , hiển nhiên ở bên cạnh con trai hơn, nhưng nghĩ đến bên ngoài còn một đống cục diện rối ren, xử lý.
“Được, ngươi cứ trông chừng bọn chúng.”
Bước khỏi phòng, hiệu trưởng lập tức ưỡn thẳng lưng, toát khí chất vô úy. Thẩm Triết cùng những khác lấy pháp khí của , bắt đầu kiểm tra biệt thự, Vương Lâm thấy con lão miết đang ‘trợn trắng mắt’ trong biệt thự, trong đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.
Vân Nhiễm xuống lầu, liền thấy Vương Lâm chuẩn mang con lão miết , hiển nhiên là bắt đầu nghi ngờ.
“Nó vấn đề gì!”
Nghe thấy giọng quen thuộc, Vương Lâm đầu , liền thấy Vân Nhiễm. Đương nhiên, cũng thấy Hiệu trưởng Đỗ đang phía , lời đến bên miệng, nuốt ngược trong.