Bói Toán Quá Chuẩn, Không Cẩn Thận Công Đức Bùng Nổ! - Chương 5: Ngươi dường như tự đào một cái hố, rồi tự chôn mình vào đó rồi ~ ---
Cập nhật lúc: 2025-10-03 13:58:58
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Điều tra một lượt tất cả những kẻ xuất hiện, trọng điểm là tiểu cô nương !” Thuộc hạ ngẩn một lát, nhưng nhanh lệnh: “Vâng!”
Tống Dã và Hoa Chiếu biến thành khôi nhanh đưa đến bệnh viện.
Sau khi y tá cắt bỏ những lớp vải Hoa Chiếu, một mùi hôi thối nồng nặc thể che giấu lan tràn khắp nơi. Ngay cả hộ sĩ vốn sức chịu đựng tâm lý cực cũng mùi hôi xộc thẳng mà ngất .
“Trời ạ, bệnh viện cũng chuột c.h.ế.t ? Sao mà thối hoắc thế !”
“Mùi quá nồng nặc , ai quản !!!”
…
Vết thương vai Tống Dã giờ đây chuyển sang màu đen kịt, lờ mờ tỏa mùi tanh tưởi. Rõ ràng, đây là mùi mà một vết thương bình thường nên .
Vân Nhiễm tựa bức tường bên cạnh, lẳng lặng chơi trò chơi tiêu khiển điện thoại.
Điện thoại thỉnh thoảng phát âm thanh: “good, great, amazing, unbelievable, bonus time”.
Nàng sớm Hoa Chiếu là khôi sống chết, vì phong bế khứu giác của . Dù mùi hôi thối lan khắp tầng một bệnh viện, nàng cũng chẳng hề hấn gì.
Một nhóm y sĩ mặc áo blouse trắng vội vã chạy tới, nàng chỉ nhấc mí mắt lên một chút tiếp tục chơi game.
Nàng phong bế sát khí Hoa Chiếu. Ngoại trừ mùi hôi, đối với thường thì còn gì đáng ngại, còn nàng cũng chẳng giúp gì nhiều nữa.
Sau khi vết thương của Tống Dã băng bó xong, thấy sư khắp còn một tấc da lành, thậm chí mặt còn sẹo đao chằng chịt, một đại trượng phu hơn bốn mươi tuổi mà vành mắt đỏ hoe như thỏ. Hơn nữa, dáng vẻ mặc điều khiển của sư , là bình thường.
“Sư của … còn cứu ?”
Tay Vân Nhiễm ngừng, trực tiếp đáp: “Không cứu …”
“Vô lý!”
“Dù hiện tại cũng cứu !”
Điều Vân Nhiễm là: Nếu như đổi là sư phụ và sư thúc tương trợ, lẽ thể. Còn bây giờ, dù đền cả mạng sống của nàng, cũng cứu .
Tống Dã đột nhiên suy sụp, tìm sư bao nhiêu năm như , bao giờ nghĩ rằng, sư ngay mí mắt , giày vò đến nông nỗi .
“Hắn tự nguyện, chỉ cần khi chịu những vết đao đó mà chống cự một chút, tà thuật sẽ thành công.”
Tống Dã kìm lùi mấy bước, rõ ràng là lời khiến chấn động: “Không thể nào, điều thể nào!”
Vân Nhiễm xem đồng hồ, đến giờ ăn, nàng tắt trò chơi, liếc Tống Dã với ánh mắt thương hại: “Có lẽ, sứ mệnh của riêng .”
Tống Dã đang chịu đả kích nặng nề để tâm đến lời an ủi của Vân Nhiễm.
【Ký chủ, thật sự cứu đó ? Vạn nhất cứu công đức thì , đừng quên, còn nợ năng lượng đó, nếu năng lượng của tiêu hao cạn kiệt, sẽ thể khống chế kho binh khí…】
“Chết tiệt, ngươi sớm hơn, những thứ đó của ngươi là kho binh khí ? Đó là cỗ máy gặt hái văn minh!!!”
【Đừng kích động, hiện tại còn 100 năm nữa mới đến lúc năng lượng của tiêu hao cạn kiệt.】
“Cút!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/boi-toan-qua-chuan-khong-can-than-cong-duc-bung-no/chuong-5-nguoi-duong-nhu-tu-dao-mot-cai-ho-roi-tu-chon-minh-vao-do-roi.html.]
【Vâng, Ký chủ.】
Vừa khỏi bệnh viện, điện thoại của nàng liền vang lên, ngờ là Lâm Thiến Thiến, tỷ hữu danh vô thực của nguyên chủ gọi tới.
“Nhiễm Nhiễm, !”
Ai mà điện thoại, đối phương , đều cảm thấy xúi quẩy. Vân Nhiễm định kéo Lâm Thiến Thiến danh sách đen.
Thì Lâm Thiến Thiến tiếp tục : “Tiểu tam của phụ ngươi, tìm đến cố trạch của Vân gia ở Thanh Thủy Trấn !”
Vân Nhiễm đang định cắt đứt liên hệ thì dừng tay , nàng Mạnh Nguyệt sức chiến đấu yếu, nhưng ngờ, khả năng hành động của nàng cũng thật phi thường.
Nàng lập tức hớn hở lắng , vài loại báo ứng, tuy muộn nhưng cũng tới!
“Chuyện gì ?”
Lâm Thiến Thiến giọng Vân Nhiễm mang theo vẻ vui vẻ, tiếp tục : “Tiểu tam đó thật đúng là, dẫn theo hài tử, trực tiếp quỳ gối Vân thị đại lâu của các ngươi. Nói rằng nàng sai , nên vì yêu mến phụ ngươi mà bất chấp liêm sỉ chen chân , bây giờ hài tử cũng coi thường, còn đêm nào cũng mơ gọi phụ . Hiện tại nàng cầu xin Vân gia nhận hài tử, để hài tử tình phụ tử, nàng nguyện đoạn tuyệt tình ái, mãi mãi rời khỏi Hải Thành, sẽ bao giờ xuất hiện nữa. Nàng đến lê hoa đái vũ, còn hài tử cũng kêu gào thê lương xé ruột gan đòi mẫu , đòi phụ . Ai ngờ, phụ mẫu ngươi căn bản ở Hải Thành, nàng trong vô vọng. Nhiều kẻ thích xem náo nhiệt mà chê chuyện lớn bảo nàng cứ đuổi thẳng đến Thanh Thủy Trấn, chừng, còn thể tiện đường đưa hài tử gia phả nữa, ai bảo mẫu ngươi là độ lượng. Kết quả nàng thật sự , , sắp đến nơi , ngươi nhanh chóng với phụ mẫu ngươi, ngàn vạn đừng để tiện nhân bám víu…”
【Ký chủ, hình như tự đào hố chôn đó~】
“Có ý gì?”
【Khúc Dĩnh thai , trong nguyên tác, nàng ngoài va chạm, hài tử giữ , nhưng tin tức nàng giấu giếm kín như bưng, cuối cùng chuyện cũng gián tiếp gây cái c.h.ế.t của nguyên chủ.】
Nghe Khúc Dĩnh thai, thần sắc Vân Nhiễm lập tức trở nên khó coi.
Trong nguyên tác, cái c.h.ế.t của nguyên chủ chính là khi nàng mang một chén sữa bò cho Khúc Dĩnh, nửa đêm Khúc Dĩnh đau bụng, nhà họ Vân nổi trận lôi đình, lôi nàng khỏi chăn ấm, trực tiếp đuổi khỏi nhà. Hôm đó trời mưa lớn, nàng chật vật chịu nổi, trong lúc xô đẩy qua va đầu, trật chân, mưa lớn che mờ tầm mắt, trong lòng đau khổ, hoảng hốt ngã xuống, c.h.ế.t đuối trong một vũng nước nhỏ.
Rõ ràng là Khúc Dĩnh hài tử của giữ , tìm cơ hội đổ trách nhiệm lên đầu nguyên chủ, vắt kiệt chút giá trị cuối cùng của nàng.
Được , nàng tránh hết , cốt truyện vẫn thể bù đắp , Mạnh Nguyệt là do nàng tìm tới, cái tội va chạm , nhất định đổ lên đầu nàng đúng !
Thời gian thai, nhưng chính nàng, là nữ nhi ruột thịt, hề . Đây là vứt bỏ nguyên chủ, con d.a.o xung phong phá trận .
“Nhiễm Nhiễm, ngươi đang …”
Vân Nhiễm lập tức lạnh một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại.
Đến tối, Mạnh Nguyệt gọi điện thoại cho nàng, giọng mang theo vẻ sợ hãi: “Tam tiểu thư, xin , hỏng chuyện , gặp Vân , bọn họ chặn giữa đường.”
Mèo con Kute
Mạnh Nguyệt nghi ngờ Vân Nhiễm gài bẫy nàng , cố ý để nàng gây sự, cốt để nhà họ Vân chán ghét nàng và hài tử của nàng . nàng dám chất vấn, chỉ thể tiếp tục : “Vân gia cho một khoản tiền lớn, bảo mang hài tử nước ngoài, mãi mãi đừng bao giờ trở về nữa…”
Mạnh Nguyệt vốn dĩ chỉ vinh hoa phú quý mà thôi, hiện tại nhận tiền vượt xa tưởng tượng của nàng , kết quả , nàng hài lòng.
“Ta , ngươi tự liệu mà !”
Lâm Thiến Thiến còn thể gọi điện thoại báo cho nàng, báo cho Khúc Dĩnh bọn họ cũng gì lạ. Như cũng , ít nhất cái tội Khúc Dĩnh va chạm, liên quan gì đến nàng.
Sau khi cúp điện thoại, Vân Nhiễm bấm đốt ngón tay tính toán một lát, lông mày lập tức nhíu chặt .
Đệ vô duyên của nàng, tại vẫn là quẻ tượng cho thấy thể chào đời.