Bói Toán Quá Chuẩn, Không Cẩn Thận Công Đức Bùng Nổ! - Chương 228: Sự nhẫn nhịn của ta có giới hạn ---
Cập nhật lúc: 2025-10-03 14:05:43
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trung niên nam nhân vốn tưởng dốc hết sức liều một phen là thể giành lấy một con đường sống, nào ngờ Vân Nhiễm võ đức đến . Đặc biệt là lúc , nỗi sợ hãi khi cơ thể thể nhúc nhích ập đến tâm trí . Giờ phút , thật sự hối hận , nên rước họa khi gây sự với Vân Nhiễm.
Tiểu đạo sĩ ném đến như một bao cát, nhắm chặt mắt, chờ đợi điều sắp xảy đến. nỗi đau dự kiến hề giáng xuống, ngược còn cảm nhận một lực kéo mạnh. Tiểu đạo sĩ mở mắt , liền thấy chân lơ lửng, còn Vân Nhiễm cách đầy hai thước, đang với vẻ mặt ghét bỏ.
“Đùng” một tiếng, tiểu giấy nhân buông tay, tiểu đạo sĩ liền rơi thẳng xuống đất. Thế nhưng chỉ cảm thấy tay chân mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực nào.
Ngoài cửa tiếng gõ cửa, chẳng cần Vân Nhiễm dặn dò, tiểu giấy nhân lập tức bay vút qua, một tát liền đ.á.n.h gãy chốt cửa.
Khi Thẩm Triết và những khác bước , liền thấy Vân Nhiễm nghiêng giữa sân, còn chân nàng, một tiểu đạo sĩ đang ngã lăn.
“Không nước giếng phạm nước sông , ngươi chạy đến gì!”
Mèo con Kute
Bất kể là Khúc Dĩnh đại giấy nhân cõng , đôi sư đồ , đều cần Thẩm Triết bận tâm.
Giọng điệu Vân Nhiễm mấy , tóm , giờ đây nàng nhà Mưu Gia đủ kiểu chướng mắt.
Ta chỉ suông vài câu mà con ranh Thẩm Triết ghi hận, phiền chết!
Hiện giờ, tận mắt thấy những tiểu giấy nhân sống động như thật, thậm chí bản lĩnh còn hơn cả chúng , từng đều cảm thấy thực sự mở mang tầm mắt.
Thẩm Triết cũng chẳng thu lợi lộc gì, một một Vân Nhiễm, thể là lưỡng bại câu thương.
Giết c.h.ế.t Thẩm Triết thì cơ hội , nhưng, đối mặt với ‘đồng bọn’ khiến uy thế của Thẩm Triết áp chế đây, cho chúng một chút giáo huấn thì chứ!
Vừa mở cửa, liền thấy Thẩm Triết xa, ánh mắt thẳng .
Khi Thẩm Triết đại viện, Khúc Dĩnh đưa đến bệnh viện, đôi sư đồ cũng đưa .
Mặc dù sợ Thẩm Triết, nhưng vì , trong lòng vẫn kìm mà thấy rợn .
Trong mắt Thẩm Triết lướt qua vẻ thản nhiên, y thế nào cũng sẽ như .
Những còn thì gần như lục soát bộ đồ đạc trong đại viện một lượt, và thực sự tìm ít thứ.
Ta là đến để niệm chú kim cô cho Vân Nhiễm, đừng tưởng đoạt xá thể con là thể càn!
Ta vẫn còn nhớ rõ, lúc đoạt xá Thẩm Triết, cuối cùng suýt chút nữa Thẩm Triết phản sát.
“Bây giờ ngươi thể con , thì tuân theo quy tắc của loài , cảnh cáo ngươi, ít gây sự với của Cục Đặc Quản, đừng rước rắc rối cho , ngươi đó, sự dung thứ của giới hạn.”
Vừa mắng nhét tiền túi của , mặt lạnh tanh về phía cửa.
Bất quá, sự cường đại của Mưu Gia, xa loài thể sánh bằng, chỉ cần chờ Thẩm Triết chết, sẽ thể tự do.
Thẩm Triết gật đầu, gương mặt phần nghiêm túc , nặn một nụ mà y tự cho là hiền lành.
“Nhiễm Nhiễm, ngươi qua đây xem, cái là gì!”
Sau đó, y liếc mắt hiệu cho thuộc hạ phía , họ liền bắt đầu hành động.
Ở hành lang xuyên qua xa, còn một trung niên nam nhân dáng vẻ đạo sĩ, cơ thể đóng băng ở tư thế đang chạy.
Mưu Gia đang đếm tiền, phát hiện Thẩm Triết đang về phía , giọng điệu lập tức đầy vẻ ác độc, khẽ rủa thầm: “Thật hết trò !”
Lập tức cẩn thận an ủi: 【Ký chủ, chúng đừng so đo với một Vân Nhiễm khí phách gì nhé~】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/boi-toan-qua-chuan-khong-can-than-cong-duc-bung-no/chuong-228-su-nhan-nhin-cua-ta-co-gioi-han.html.]
Mà là, những tinh quái , căn bản hề tuân thủ trật tự xã hội loài , dễ gây một hỗn loạn.
Vân Nhiễm quá đỗi quen thuộc với ánh mắt đó , mỗi khi Thẩm Triết xử lý ai đó, đều là ánh mắt .
Trên chất lỏng và con côn trùng, đều thoang thoảng bay một chút hương thơm, cũng chính vì mùi hương đó, mới khiến Long Linh phán đoán trong bát là máu.
Thẩm Triết: ……
Để một tiểu giấy nhân trông chừng, Thẩm Triết xoay khỏi đại viện, thẳng đến vị trí mà Vân Nhiễm ở đó.
Tay thực sự chút ngứa ngáy , đáng tiếc, cũng như Vân Nhiễm ( thể đang ở) thể g.i.ế.c ngươi (Thẩm Triết), ngươi (Thẩm Triết) cũng thể g.i.ế.c Vân Nhiễm ( thể đang ở).
trớ trêu , chính những của Cục Đặc Quản lắm chuyện, cứu lấy Mưu Gia, khiến mất cơ hội chờ Thẩm Triết chết.
Nhân Sâm Quả xoa xoa cái đầu của , chỉ cảm thấy ký chủ nhà nó, ghét bỏ đến mức đó, chắc hẳn đau lòng.
Nếu vì cấm chế, thật sự một móng vuốt chụp c.h.ế.t tên đáng ghét !
Ta bây giờ thể con , A Lương vẫn dễ sai bảo, ít nhất là cho đến hiện tại, định coi A Lương là tiểu / hầu của , tạm thời dọa c.h.ế.t .
Vân Nhiễm thì , trong mắt , vẫn là một tinh quái đầu óc thiếu một dây. Ta đến đây cảnh cáo Vân Nhiễm, chẳng chỉ vì nàng khó Cục Đặc Quản.
Ta xem thử, Vân Nhiễm rốt cuộc gì!
Ngay lúc Long Linh định mở lời, Thẩm Triết y gì: “Bên phía ngã tư , xem thử.”
Long Linh đưa qua một cái bát lớn, mới bắt đầu thấy, còn tưởng chất lỏng màu đỏ sền sệt bên trong là m.á.u chứ.
Thẩm Triết trực tiếp liếc xéo một cái: “Ngươi thấy so đo với nó bằng con mắt nào? Ta thể so đo với một con tinh quái ?”
Những khác của Cục Đặc Quản, sớm , bên phía phân cục Hải Thành của chúng , Đội Thẩm một kỳ nhân trướng, sai khiến tiểu giấy nhân đạt đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh.
Vân Nhiễm hiện tại trong lòng họ, là loại đáng tin cậy nhất , chỉ cần Vân Nhiễm tay, họ chỉ cần qua một nghi thức là .
Ánh mắt Thẩm Triết, rõ ràng mang theo sự sùng kính, dù Thẩm Triết là trẻ tuổi nhất, cũng chậm trễ việc họ ngưỡng mộ kẻ mạnh.
Nói xong, Vân Nhiễm xoay trở về đại viện, rầm một tiếng đóng cửa , bộ dáng , thật sự là ưa Thẩm Triết chút nào.
Tức là, bây giờ Vân Nhiễm cảm thấy và của Cục Đặc Quản, chính là kẻ thù gặp mặt đỏ mắt.
“Ngươi mau , mỗi thấy ngươi, đều chuyện gì ! Sau đừng là quen , chuyện gì cũng đừng đến tìm !”
“Đội Thẩm, ngươi đến ~”
Nghe lời của Thẩm Triết, Vân Nhiễm càng tức giận hơn: “Ngươi còn lành gì mà , nếu vì cấm chế , chẳng chỉ khó các ngươi như .”
Lúc , bên chất lỏng đó, lơ lửng một con côn trùng màu hồng béo tròn, thôi thấy ghê tởm .
“Hừ, lời đó, đáng lẽ hỏi ngươi mới đúng, ngươi vì dùng quỷ đ.á.n.h tường khó của Cục Đặc Quản!”
Vân Nhiễm lập tức lộ vẻ mặt mất kiên nhẫn: “Biết , , xử lý chúng nữa là chứ gì.
Vân Nhiễm vốn định đáp trả vài câu, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Triết, lời đến cửa miệng, nuốt xuống.