Bói Toán Quá Chuẩn, Không Cẩn Thận Công Đức Bùng Nổ! - Chương 215: Cứu người còn hóa ra lại là sai lầm? ---
Cập nhật lúc: 2025-10-03 14:05:30
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thế nhưng tâm phúc của Tạ Hữu Chi hề dám quấy rầy Vân Nhiễm. Hắn một loại trực giác, Vân Nhiễm thật sự thể . Chẳng mấy chốc, Vân Nhiễm mới mở mắt, thanh âm mang theo một tia mệt mỏi: “Địa giới , bố trí kết giới gian kép.”
Không cần tâm phúc hỏi, Vân Nhiễm trực tiếp giải thích: “Những sống bên trong trang viên , cách ly một kết giới khác, thể hiểu là gian song song. Bất kể môi trường chúng đang ở xảy chuyện gì, cũng ảnh hưởng đến bọn họ. Chúng ở đây náo loạn long trời lở đất thế nào, bọn họ cũng hề .”
Thần sắc của tâm phúc tràn ngập kinh ngạc. Thảo nào khi bọn họ tiến , trang viên tĩnh lặng đến lạ, cứ như nơi đây vốn dĩ từng nào sinh sống . “Thì là , bọn họ còn thể trở về ?”
“Đương nhiên , chỉ cần tìm trận nhãn duy trì gian cách ly , phá vỡ nó, bọn họ liền thể thoát .”
Tâm phúc định hỏi trận nhãn là gì, đầu Vân Nhiễm chút choáng váng, hình lảo đảo. Hắn lập tức bỏ ý định hỏi tiếp, lo lắng Vân Nhiễm: “Nàng thương khá nặng, đưa nàng chữa trị .”
Lúc , các giấy khiêm tốn hơn nhiều, còn vây thành vòng tròn bay quanh Vân Nhiễm nữa, mà nương nhờ màn đêm, bay sát mặt đất bên chân Vân Nhiễm. Mãi đến khi Vân Nhiễm truyền máu, các giấy mới dán kín lên cửa sổ và cửa , bảo vệ an cho Vân Nhiễm một cách diện. Vân Nhiễm cũng cuối cùng hạ thấp cảnh giác, chìm giấc ngủ sâu.
Những cứu thoát cũng đều đưa đến các phòng bệnh khác trong cùng bệnh viện. May mắn , Đàm gia và Hách Liên gia tộc đều giàu . Ban đầu, lão phu nhân của Hách Liên gia tộc chỉ tạm trú vài tháng mỗi năm tại Anh Hoa quốc, hai gia tộc cùng xây dựng bệnh viện tư nhân của riêng họ tại Anh Hoa quốc. Nếu , một lúc nhiều bệnh nhân đến như , e rằng sẽ náo loạn đến mức nào.
Khi Vân Nhiễm tỉnh là ba ngày . Thân thể đó vì mất m.á.u quá nhiều mà phần nặng nề, giờ phút nhẹ nhõm ít.
【Ký chủ, cuối cùng cũng tỉnh , dọa c.h.ế.t khiếp. Ta còn định phân thêm một ít năng lượng cho đó.】
Linh quả nhân sâm cảm thấy cứ như một bà vú, khó khăn lắm mới thu hồi một chút năng lượng, thoáng cái dốc hết Vân Nhiễm. Nhìn những bộ phận cơ thể lộ đều quấn băng gạc, Vân Nhiễm lề mề dậy, soi gương. Ừm, cần trang điểm thêm cũng thể đóng vai xác ướp trong phim truyền hình .
Nghĩ , Vân Nhiễm cầm điện thoại lên, tự chụp một loạt ảnh diện. Lát nữa sẽ trình những thứ chứng cứ, chẳng cần xin giấy chứng thương do việc nữa.
Lúc , cửa phòng bệnh đẩy . Cố Nguyên bước , vặn thấy Vân Nhiễm đang tạo đủ tư thế tự chụp ảnh, tròng mắt lộ của nàng đối diện với .
“Có ai cho ngươi , phòng khác thì gõ cửa ?”
Cố Nguyên: …
Hắn lặng lẽ lui ngoài, đóng cửa , đó truyền đến tiếng gõ cửa cốc cốc. Linh quả nhân sâm chút cạn lời: 【Ký chủ, tên đầu óc vấn đề ?】
Vân Nhiễm hề chút ngượng ngùng nào khi bắt quả tang, trực tiếp giường bệnh, hắng giọng : “Vào ~” Cố Nguyên lúc mới đẩy cửa . Đợi đến khi cả trong, Vân Nhiễm mới thấy, trong tay còn xách theo một bình giữ nhiệt.
Trên mặt Vân Nhiễm lập tức lộ nụ : “Đến thì đến , còn mang theo đồ vật đến .” Ngay đó là câu: “Mang món ngon gì cho ?”
Cố Nguyên cả đờ đẫn. Hắn thật sự từng thấy nào tinh thần phân liệt như Vân Nhiễm, quả là đại sư biến sắc mặt.
“Gà hầm nhân sâm. Y sĩ nàng sắp tỉnh , nên bồi bổ cho nàng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/boi-toan-qua-chuan-khong-can-than-cong-duc-bung-no/chuong-215-cuu-nguoi-con-hoa-ra-lai-la-sai-lam.html.]
Nếu là khác, mới tỉnh dậy lẽ thể ăn những thứ bổ dưỡng như , nhưng Vân Nhiễm hiển nhiên bình thường.
“ lúc đang đói.”
Nói , Vân Nhiễm liền nhận lấy bình giữ nhiệt, mở , một luồng hương vị nồng nàn khiến mỗi tế bào cơ thể nàng đều reo hò. Ực ực mấy ngụm lớn, Vân Nhiễm uống cạn cả bình canh gà, thoải mái thở phào một .
“Không tệ tệ, hương vị nhân sâm đủ chuẩn, hẳn là lão sâm hơn trăm năm nhỉ, gà cũng tồi.”
Cố Nguyên hai ba ngày ngủ, lúc trong mắt là tơ m.á.u đỏ. Nhìn thấy Vân Nhiễm tỉnh , khẩu vị như , luồng khí lực cố gắng chống đỡ lập tức tiêu tan. Hắn trực tiếp cuộn ghế sofa trong phòng bệnh, mí mắt như ý thức riêng mà khép .
“Nàng tỉnh , cũng nên đến lúc nghỉ ngơi một chút. Những chuyện còn , giao cho nàng trông nom .”
Nói xong, Cố Nguyên liền ngủ say tức thì, chỉ còn Vân Nhiễm chút cạn lời chằm chằm .
“Trời đất quỷ thần ơi, đến đây là để đưa canh gà cho , đây rõ ràng là đến giao ca!”
Tuy nhiên, Vân Nhiễm cũng , Cố Nguyên đại khái là thật sự mệt mỏi , cố gắng chống đỡ đợi nàng tỉnh mới yên tâm ngủ . Vân Nhiễm vuốt vuốt cằm, lẩm bẩm một : “Xem , mấy ngày nay, tên Tạ Hữu Chi , luôn đề phòng những lão gia hỏa nhỉ.”
Nằm mấy ngày, giờ ăn no uống say, Vân Nhiễm xuống giường vặn vẹo thể một chút, nàng nên ngoài hoạt động gân cốt . Còn về phần Cố Nguyên, cứ để tiếp tục ngủ ghế sofa là . Khi rời phòng bệnh, Vân Nhiễm còn chu đáo bật máy lạnh đến nhiệt độ thích hợp nhất cho việc ngủ.
Ngày nay, một bạn chu đáo như nàng hiếm. Ra khỏi phòng bệnh, Vân Nhiễm mới thấy, trong bệnh viện thưa thớt, cảnh vô cùng thanh u, thích hợp để dưỡng . Không hổ là bệnh viện tư nhân của giới nhà giàu, quả nhiên giống bình thường.
Mèo con Kute
Khi ở bãi cỏ lầu, vặn gặp một quen. Vân Nhiễm đang chuẩn chào hỏi, ngửi thấy khí tức , mới chợt bừng tỉnh nhận , Đàm Thành Bích.
“Nghe , ngươi là đầu tiên phát hiện chúng ?”
Vân Nhiễm bây giờ quấn băng kín mít đến nỗi cả nhà nàng cũng nhận nàng, thế mà thể chính xác phận của nàng. Ý nghĩ nảy lên, Vân Nhiễm hiểu . Phải , đây là bệnh viện tư nhân, sống ở đây, còn quấn băng như thế , phận đương nhiên dễ đoán.
Vân Nhiễm đổi/xóa bỏ ký ức của bọn họ, nhưng ngăn Cố Nguyên thành thật, cứng nhắc đổ một phần công lao lên đầu nàng. Vân Nhiễm đương nhiên thể phá hỏng chuyện , chỉ đành gật đầu.
Kết quả, diện mạo giống hệt Đàm Thành Bích , trong mắt hề chút nào lòng ơn đối với Vân Nhiễm, mà là mang theo ác ý nồng đậm.
“Vì ngươi phát hiện sớm hơn!”
Vân Nhiễm cả đều loại ác ý cho sững sờ. nàng cũng nhịn , trực tiếp đáp trả: “Không , ngươi đầu óc bệnh , chúng cứu ngươi, còn cứu sai ?”
“Hừ!” Người đàn ông thêm gì nữa, lướt qua Vân Nhiễm.