Bỏ Thân Phận Pháo Hôi , Ta Làm Lại Từ Đầu - Chương 300
Cập nhật lúc: 2025-04-03 23:19:07
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6AXRsZiZ2P
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tần Sương nói: “Được, ăn no là được.”
Vu Viên Viên: “Vậy tớ đi nấu mì, ăn xong đi dạo phố!”
Tần Sương sợ cô phải đốt lửa, lấy nồi lẩu tối qua: “Dùng cái này nấu, tiện hơn!”
“Được, nhưng nồi này ở đâu ra, không phải cậu tự thiết kế chứ?” Vu Viên Viên tò mò hỏi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tối qua về muộn, không kịp hỏi về nồi lẩu. Nay thấy Tần Sương lấy ra, cô ấy tò mò.
“Đúng, tớ tự thiết kế, nếu thích, khi cậu cưới tớ tặng bộ dụng cụ nhà bếp nhé?”
Vu Viên Viên mắt sáng lên: “Thật không, tặng tớ thật sao?”
“Ừ, Võ Bằng mua nhà cưới rồi, khi về tớ tặng bộ dụng cụ nhà bếp, sau này thèm thì đến nhà cậu ăn, thấy tớ tốt không?”
Vu Viên Viên cười: “Hóa ra để tiện ăn chực!”
Nhưng cô rất thích nồi tiện lợi này, nhất là đồ do Tần Sương thiết kế, dù có tiền cũng không mua được.
Cô cười: “Tần Sương hào phóng thế, tớ không khách sáo, đúng lúc thiếu nhiều thứ.”
“Cậu thích là tốt, chỉ người biết nấu ăn mới dùng được, tớ giữ là lãng phí.”
Cả đời này chắc chắn cô không thể nấu ăn được, vì vậy chị em họ thích, cô chiều theo sở thích của cô ấy vậy.
Vừa hay trước đó còn chưa biết nên tặng quà tân hôn gì, thế là cô nghĩ ngay đến việc này.
Sau đó bốn người ở nhà ăn cơm trưa xong, Tần Sương liền lái chiếc xe của mình đi về hướng cửa hàng.
Lúc này xe cộ không nhiều lắm, cho nên việc đậu xe rất thuận tiện, đợi bốn người đến cửa hàng bách hóa, liền cùng nhau đi vào.
Lý do Tần Sương không dẫn bọn họ đến cửa hàng Hữu Nghị, chủ yếu là bởi vì mức tiêu dùng ở đó cao ngất ngưởng, mua gì cũng phải có tem phiếu, với khả năng tài chính của đám bạn, thì nơi này vẫn phù hợp với họ hơn.
Chỉ là vừa mới bước vào, Tần Sương đã bắt gặp cô em chồng cũng ra ngoài dạo phố!
Hoắc Nam Hi tưởng mình nhìn nhầm, nhưng khi thấy Tần Sương cười với mình, cô ấy mới phấn khích nói lớn: “Chị dâu, chị về khi nào vậy? Sao không về nhà thăm em?”
Tần Sương bất đắc dĩ: “Tối qua chị mới về, em sao lại ở đây, định mua gì à?”
Hai người bạn của Hoắc Nam Hi thấy cô gọi là chị dâu, mới nhận ra Tần Sương xinh đẹp hơn bất kỳ cô gái nào trong khu.
Ai nói người từ quê về đều gầy gò, xanh xao, đúng là nói dối!
“Nam Hi, đây là chị dâu của cậu à? Không giới thiệu cho bọn mình sao?” Phương Mỹ Linh nói.
“Đúng đúng, giới thiệu đi, đây là chị dâu của mình, chị ấy rất giỏi, thủ khoa toàn quốc đấy! Chính là chị dâu mình!” Hoắc Nam Hi tự hào giới thiệu.
Phương Mỹ Linh và Tạ Vi nghe vậy, mắt sáng lên: “Chị là thủ khoa toàn quốc? Chị giỏi quá!”
“Cũng bình thường thôi, các em cũng rất xuất sắc. Gặp nhau rồi, cùng đi dạo nhé, bạn chị cũng muốn mua đồ.”
Hai người bạn của Nam Hi trông cũng không tệ, Tần Sương vui vẻ đồng ý đi cùng.
Hoắc Nam Hi vui vẻ ôm cánh tay Tần Sương: “Chị dâu, bọn em mới đến, sắp Tết rồi, muốn mua quần áo mới, em đỗ đại học, ba cho em 200 đồng làm phần thưởng.”
“Tốt lắm, cố gắng học hành nhé. Các bạn em cũng đỗ đại học chứ?”
“Chúng em đều đỗ, nên mới cùng đi mua sắm, bọn em giỏi không?”
Tần Sương cười: “Rất giỏi, hôm nay chị dâu tặng mỗi người một món quà, coi như quà gặp mặt và quà đỗ đại học, được không?”
Tạ Vi và Phương Mỹ Linh nghe vậy, vui mừng không tả xiết.
Nhận quà từ người đẹp, nghĩ thôi cũng có thể cười trong giấc ngủ.
“Chị dâu tốt quá, anh trai em cưới được chị đúng là phúc nhà em.”
“Em cũng giỏi mà, đừng tự ti, sau này có người yêu, chị dâu tặng em một bộ hồi môn phong phú nhé?”
Hoắc Nam Hi nghe chị dâu trêu, đỏ mặt: “Chị dâu xấu lắm, em không muốn lấy chồng, muốn ở nhà làm bảo bối thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/bo-than-phan-phao-hoi-ta-lam-lai-tu-dau/chuong-300.html.]
“Hehe, tùy em, miễn là sau này đừng hối hận.”
Tần Sương biết em chồng chưa hiểu chuyện, để sau này tính.
Ban đầu bốn người, cuối cùng thành bảy người.
Ai cũng không thiếu tiền, nên thích gì mua nấy.
Tần Sương mua cho em chồng mấy bộ quần áo, còn tặng mỗi bạn của cô ấy một chiếc áo khoác.
Dù sao tiệc mừng đỗ đại học, bạn bè thân thiết cũng phải tặng quà, cô coi như tặng trước.
Mua sắm xong, Hoắc Nam Hi không vội về, tạm biệt hai bạn, lên xe của Tần Sương.
Khi xe về đến nhà, thấy có người về. Người trong nhà nghe tiếng xe, ra ngoài.
Tần Sương thấy ông bà nội và anh tư đến, xuống xe: “Ông bà nội, sao ông bà đến đây, cháu định lát nữa qua thăm.”
Bà nội thấy cháu gái về, cười nói: “Bà nhớ cháu, không chờ được nên bảo anh tư đưa qua, ai ngờ cháu đi ra ngoài.”
“Hehe, cháu đi mua đồ, bạn cháu mai về nhà nên...”
“Thôi, vào nhà đi, ngoài trời lạnh lắm!”
“Dạ, cháu vào ngay.”
Ông nội không nói gì, nhưng thấy cháu gái về, cũng cười, cháu gái vẫn đáng yêu hơn, mấy thằng cháu trai chỉ là đồ ngốc.
Mọi người mang đồ vào nhà, Tần Sương vào phòng khách.
Thấy phòng ấm áp, biết là anh tư đốt lửa.
“Cháu yêu, lại đây ngồi với bà, cháu đi đường vất vả rồi, biết thế không để anh tư đi cùng, chỉ làm vướng chân cháu!” Bà nội nói.
Dương Minh Trạch bị bà nói, không dám phản bác, vì anh thực sự làm vướng chân.
Tần Sương cười: “Bà ơi, anh tư giúp cháu nhiều lắm, nếu không có anh, cháu không thể làm hết việc. Đường trơn, nếu không cháu đã để anh lái một đoạn.”
“Cháu lúc nào cũng cẩn thận, mệt lắm biết không? Nhưng cháu và cậu ấy đã đăng ký kết hôn, bên đó nói khi nào tổ chức cưới chưa?”
Tần Sương không biết gì về việc này, mới về nên cô chưa kịp hỏi, có lẽ phải đợi mai về hỏi.
“Bà ơi, mai cháu về hỏi, cháu mới về, bên đó chắc không bạc đãi cháu, bà yên tâm!”
“Chị dâu, em biết, mẹ nói đợi chị về sẽ chọn ngày tổ chức cưới và tiệc mừng đỗ đại học cùng nhau, nói là song hỷ lâm môn.” Hoắc Nam Hi chen vào.
“Vậy à, mai chị về hỏi, nhưng tiệc mừng đỗ đại học của em cũng tổ chức cùng chị à?”
“Hehe, đúng vậy, mẹ nói chúng ta phải khiêm tốn, tổ chức cùng nhau để tránh bị nói phung phí, chị không biết, nhiều người trong khu đang chờ xem chị thất bại, lần này em xem họ làm sao ngậm miệng!” Nghĩ đến những lời đồn, cô ấy tức giận.
Chị dâu không chỉ xinh đẹp, giỏi giang, học giỏi, dễ dàng vượt qua họ!
Nhưng họ chưa gặp chị dâu, nên không tin, giờ chỉ chờ chị dâu về để dập tắt sự kiêu ngạo của họ.
Ông bà nội nghe có người nói xấu cháu gái, mặt mày khó chịu.
Lần này tổ chức cưới, nhất định phải làm cho cháu gái nở mày nở mặt, ai dám bắt nạt!
Tần Sương thấy họ không vui, cười an ủi: “Thôi, chúng ta sống cho mình, những người đó chỉ ghen tị, không cần để ý, khi cháu đứng ở vị trí họ không với tới, họ sẽ tự im miệng.”
“Đúng, khi thành tích của chị dâu được công ba, em xem họ còn nói gì!”
Ngoài những người cấp cao và viện nghiên cứu biết đóng góp của cô, người khác không biết thành tích của cô.
Ngay cả những binh lính được cô huấn luyện, chỉ có cấp trên và người trong cuộc biết cô là huấn luyện viên, người khác không biết cô mạnh thế nào.
Cô là bảo vật quốc gia, chỉ khi cần mới được tiết lộ.
Tần Sương biết rõ về gia đình Hoắc, việc Đình Châu cưới cô mà chưa ra mắt mọi người khiến cô cũng tò mò.
Dù sao, Hoắc Đình Châu là người xuất sắc, ai cũng muốn biết nửa kia của anh là ai.
“Nam Hi, tối nay em có về không? Nếu không về thì gọi điện cho mẹ, đừng để mẹ lo lắng. Mai chị qua, em cũng báo với mẹ nhé.”