Mẫu thân Triệu Trạch nói ấp úng: "Nhưng lỡ như Thế tử gia... vạn nhất Thế tử gia không hài lòng thì..."
Gân xanh trên trán Biểu di mẫu nổi lên từng đường, nói: "Đã nói rõ rồi, chuyện này hoàn toàn không can hệ gì đến Uyên nhi!"
Cớ sự bên trong quả thực khó lòng nói kỹ, suy cho cùng, khi ấy biểu di mẫu quả thật đã hy vọng ta làm thiếp cho biểu ca.
Người suy nghĩ chốc lát, hít sâu vài hơi, rồi mới đặt mạnh chén trà xuống bàn: "Nhà các ngươi suy nghĩ cho kỹ đi. Hôn sự vốn chẳng cần vội vã, biểu tiểu thư nhà chúng tôi đây nào sợ không gả đi được!"
Lời này đã nặng vô cùng rồi.
Nếu vẫn còn muốn kiếm sống trong Triệu thị tông tộc, theo lẽ ra không nên đắc tội với vị tông phụ là biểu di mẫu đây mới phải.
Nhưng mẫu thân Triệu Trạch lại khăng khăng cố chấp: "Phu nhân, Trạch ca nhi từ nhỏ đã thật thà lương thiện, một lòng trong sạch..."
Biểu di mẫu cuống quýt cả lên: "Bà nói ai không trong sạch hả!"
Ngay lúc này, bên ngoài có người vào báo, nói Triệu Trạch đã tới.
Chàng vẻ mặt lo lắng, vừa vào cửa liền vội vàng đỡ mẫu thân mình dậy, đồng thời chắp tay vái chào biểu di mẫu: "Mẫu thân con không khỏe, những lời vừa nói không đáng bận tâm. Con tin vào nhân phẩm của Lâm tiểu thư, càng kính trọng Thế tử gia, những điều này nhất định là lời đồn bậy bạ từ bên ngoài, chúng con tuyệt đối sẽ không tin, kính xin Phu nhân ngàn vạn lần đừng để trong lòng."
Nghe những lời này, thần sắc biểu di mẫu hơi dịu lại, nói: "Ta thấy mẫu thân ngươi hình như không tình nguyện lắm, hôn sự đâu thể miễn cưỡng, thôi thì cứ thế đi vậy."
Ta biết biểu di mẫu đây là đang phản lại một đòn, muốn tranh thủ cho ta chút thể diện.
Quả nhiên, Triệu Trạch vội nói: "Phu nhân quá lời rồi, khoảng chừng một tháng nữa, con nhất định sẽ tới dạm hỏi! Kính xin người ngàn vạn lần đừng trách cứ mẫu thân con đã vô ý!"
Triệu mẫu dường như rất nghe lời nhi tử, cuối cùng không còn nói thêm gì nữa, hai người liền cáo từ ra về.
Thấy hai mẹ con họ đã rời đi, ta mới từ sau bình phong bước ra.
Biểu di mẫu khẽ thở dài một tiếng, nói: "Yến nhi, đừng lo lắng, may thay Trạch ca nhi vẫn xem như hiểu rõ lý lẽ."
Ta khẽ nói: "Chỉ sợ rằng chuyện này còn ảnh hưởng tới biểu ca."
Thảo nào gần đây Triệu Uyên cũng chẳng còn ai hỏi han tới.
Biểu di mẫu định thần lại, nói: "Chuyện này không ngại. Trạch ca nhi chịu tang xong sẽ tới dạm hỏi, những lời đồn ấy tự khắc chẳng cần đánh cũng tan biến hết."
Ta lòng đầy thấp thỏm khẽ gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/bieu-tieu-thu-lam-yen/chuong-11.html.]
Tuy rằng hôn sự tạm thời đã giữ được, nhưng ta quả thực không cách nào vui nổi.
Triệu mẫu đã có thành kiến với ta, sau này thành thân liệu bà ấy có đối đãi không tốt với ta chăng?
Triệu Trạch ngoài mặt nói không ngại, song vạn nhất chàng chỉ e ngại đắc tội với Phủ Hầu, hoặc đơn thuần là tơ tưởng đến món hồi môn hậu hĩnh của ta, vậy đến lúc đó ta lại phải làm sao đây?
Cái cảm giác đem tương lai gửi gắm vào thân người khác thế này, quả thực chẳng hề dễ chịu chút nào.
Triệu Uyên tan nha môn xong tới gặp ta, nói: "Chuyện hôm nay, ta đã nghe qua."
Ta vẫn còn đôi chút mất tinh thần, chỉ nghi hoặc hỏi: "Sao lời đồn này lại càng truyền càng sai lệch tới vậy?"
Ta chưa từng làm hại người khác, cũng chẳng hề cản trở đường ai, chỉ nguyện an phận chăm lo thật tốt mảnh đất nhỏ của riêng mình, vì cớ gì vẫn cứ gập ghềnh trắc trở như thế?
Triệu Uyên bỗng nhiên cất tiếng gọi ta: "Biểu muội."
Ta ngẩng đầu nhìn chàng: "Ừm?"
Chàng khẽ nhìn ta thật sâu một cái, dịu dàng nói: "Nàng... còn nguyện gả cho ta chăng?"
Sau tiết Lập Đông, khí trời vẫn mãi chẳng chịu trở lạnh, cây cối trong Phủ Hầu đều vẫn còn một màu xanh ngắt.
Rồi bỗng nhiên, ngoài cửa sổ lại bắt đầu lất phất những hạt tuyết nhỏ li ti tựa hạt muối, dần dần phủ lên mặt đất một lớp trắng xóa.
Triệu Uyên vừa dứt lời, ta liền ngẩn người ra hồi lâu chẳng kịp phản ứng.
Ta lặng lẽ nhìn chàng, chàng cũng lặng lẽ nhìn ta, hai người cứ thế nhìn nhau suốt một lúc lâu, cảm giác dài dằng dặc như đã trải qua mấy năm trời.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Yết hầu Triệu Uyên khẽ động đậy, chàng không nén nổi lại hỏi thêm một câu: "Nàng... thật sự còn nguyện ý chăng?"
Ta lòng rối như tơ vò, hít sâu một hơi, mới cố tỏ ra thoải mái nói: "Biểu ca, huynh không cần phải như vậy. Triệu Trạch không được thì còn Lý Trạch, Lý Trạch không được thì còn Vương Trạch, thế nào cũng sẽ có người cam lòng chân thành cưới ta."
Ta chẳng muốn suy nghĩ sâu thêm, càng chẳng muốn chuyện cũ bị nhắc lại.
Song Triệu Uyên lại chẳng đồng ý, chàng đứng thẳng dậy, chầm chậm tiến lại gần ta, cho tới khi ta cảm thấy khoảng cách ấy đã có chút không an toàn.
Chàng mới khẽ nhìn chăm chú vào ta, cất tiếng nói: "Biểu muội, Triệu Trạch hắn ta nào có hợp với muội, muội cứ ở lại Phủ Hầu đi. Mẫu thân yêu quý muội, Phong nhi cũng thế, ta..."
Ta cắt ngang lời chàng: "Biểu ca, nhưng ta chẳng muốn làm thiếp cho huynh nữa rồi."