Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bị Tiểu Tam Hãm Hại, Ta Trọng Sinh Về Cổ Đại - Chương 212

Cập nhật lúc: 2024-11-06 12:20:51
Lượt xem: 24

“Nội, nương, cái này…” Nhị Lang có chút nóng nảy, muốn chạy đuổi theo Triệu Tú Nga, lại muốn thuyết phục Chu thị thu hồi lời nói vừa rồi.

Chu thị đang thở dốc, nàng bị Triệu Tú Nga làm cho tức quá rồi. Nhiều năm như vậy, nàng tại Liên gia tùy tiện nói một câu, đứa nào dám không nghe. Vậy mà hết lần này tới lần khác là đứa cháu dâu mới vào cửa này, nàng tự nhận là đặc biệt ưu đãi rồi, vậy mà nó căn bản không đem lời của nàng để vào mắt. Một cái tân nương tử, nghe bị đuổi về nhà mẹ đẻ, chẳng phải sẽ sợ hãi phát run, quỳ gối trước mặt nàng thỉnh cầu tha thứ sao? Thế nhưng Triệu Tú Nga kia lại quay thân đi rồi.

“Đây là ông trời tạo nghiệt gì a!” Chu thị đánh đầu gối của mình, chỉ vào Hà thị cùng Nhị Lang mắng chửi. “Ngươi nhìn xem, các ngươi lấy đây là cái thứ gì, trong mắt của nó còn có lão nhân sao? Ngỗ nghịch bất hiếu! Hai người các ngươi không ra gì hết, một cái con dâu đều quản không nổi, còn phải để cho ta chịu đựng tức giận. Ta đây là tạo nghiệt gì rồi. Nó chẳng phải muốn đi sao, liền để cho nó đi, ai cũng đừng cản. Nó đi ra khỏi cái cửa này, liền nhất đao lưỡng đoạn với Liên gia chúng ta, nó có bản lĩnh thì đừng có lại tiến cái cửa này nữa!”

Liên lão gia tử từ bên ngoài từ từ đi vào, nói nàng không được mắng nữa.

“Nhị Lang, tiễn đưa khuê nữ Triệu gia đi về nhà.” Liên lão gia tử lại nói với Nhị Lang.

Nhị Lang vội vàng ra khỏi phòng, đuổi theo Triệu Tú Nga.

Triệu Tú Nga còn chưa ra khỏi cổng Liên gia, đang đứng tại sân nhỏ, có lẽ đã nghe hết lời Chu thị nói vào trong tai.

“Mọi người đều nói, Liên gia nhà các ngươi là ngược đãi con dâu nhất, khuyên nhủ nhà chúng ta đừng cùng các ngươi kết thân. Là các ngươi cầu xin bà mối đến nhà chúng ta hoà giải, lại ba ngày hai bữa chính mình tự tìm đến nhà chúng ta, cùng ta nói ba hoa chích choè, lừa ta một hoa cúc khuê nữ tốt vào cửa. Cho các ngươi chà đạp rồi liền không đem ta làm người. Ai không có thiên tai bệnh nghiệp, không phải là nhất thời không về đến à. Lại đem ta giẫm dưới lòng bàn chân. Còn muốn bỏ ta.” Triệu Tú Nga cầm khăn che đi đôi mắt, một bên khóc một bên quở trách. “Các ngươi làm chuyện thất đức như vậy, sớm muộn sẽ có báo ứng.”

Chu thị ở trong phòng bị tức đến nỗi nhan sắc đều thay đổi.

“Ngươi nghe một chút, các ngươi nghe một chút, đây là lời người khuê nữ trong sạch có thể nói ra được sao. Chính cô ta không có quy củ, ngỗ nghịch bất hiếu, còn dám nói người khác không phải. Làm cho nàng mau cút, sau này chớ vào cửa nhà Liên gia chúng ta nữa.”

Nhị Lang đi đến trước mặt Triệu Tú Nga, tựa hồ muốn khuyên nhủ nàng.

“Ngươi là cái bao cỏ. Ngươi mà cũng là nam nhân? Người khác giẫm ta, ngươi cũng đi theo giội nước bẩn lên người ta!” Nhớ tới nếu như không phải Nhị Lang vô dụng, thừa nhận ngày mùng 10 nàng ở nhà mẹ đẻ hỗ trợ làm đồ ăn, nàng cũng sẽ không phải chịu chuyện hôm nay. Triệu Tú Nga tức giận dâng lên trong lòng, giơ tay lên Bốp một cái~ đánh vào trên mặt Nhị Lang.

Một tát này, đem tất cả mọi người Liên gia ngây ngẩn cả người.

Nguyên lai Triệu Tú Nga đúng là đanh đá như vậy, lúc này mới vào cửa vài ngày, có thể dưới tình huống nàng hoàn toàn không có lý mà tát Nhị Lang. Triệu Tú Nga này là muốn nghịch thiên! Liên Mạn Nhi cũng sợ ngây người.

Triệu Tú Nga đánh Nhị Lang xong, quay người lại, như trước dùng khăn che nửa mặt, lắc lắc eo nhỏ bước nhanh đi ra ngoài. Đừng nhìn Triệu Tú Nga chỉ có một đôi chân nhỏ, lại đi rất nhanh chóng.

Nhị Lang ngốc đứng một hồi, mới nhớ tới đuổi theo.

DTV

Trong thượng phòng, Chu thị chỉ vào Hà thị, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà mắng nửa ngày, Liên lão gia tử một mực trầm mặt rút t.h.u.ố.c lá rời, cũng không nói tiếng nào.

“Cho tới bây giờ chỉ nghe nói mẹ chồng cầm phục con dâu, chưa thấy qua con dâu cầm phục mẹ chồng.” Bên trong tây sương phòng, Trương thị đang cùng Triệu thị nghị luận, một bên thở dài. Lời nói cử chỉ của Triệu Tú Nga làm cho các nàng đều mở rộng tầm mắt. “Nàng một cái tân nương tử, thế nào một chút cũng không e lệ, lời nói gì cũng dám nói. Con chúng ta đều lớn như vậy rồi, có mấy lời ngẫm lại còn thấy sợ kia.”

“Cái này đều vượt qua nội con rồi.” Liên Mạn Nhi thấp giọng nói.

Liên Chi Nhi cùng Liên Diệp Nhi ở bên nghe xong, đều cười trộm.

“Mẹ còn chưa nói mấy đứa.” Trương thị nghe thấy nàng đang cười, nghiêng đầu lại nói, “Mấy đứa là tiểu cô nương, không nên nghe cũng đừng nghe. Về sau cách xa nàng một chút.”

Trương thị đây là sợ mấy nữ hài tử bị ảnh hưởng không tốt từ Triệu Tú Nga.

“Mẹ, con xem lần này ông bà nội ta là thật muốn hưu Triệu Tú Nga.” Trở lại buồng trong, Liên Mạn Nhi nói với Trương thị. Chu thị nói tiễn đưa Triệu Tú Nga về nhà mẹ đẻ, hiển nhiên không phải ý tứ cá nhân nàng, hẳn là kết quả thương lượng cùng Liên lão gia tử.

“Chuyện đó sao dễ dàng như vậy, đừng nhìn Triệu Tú Nga hiện tại đi rồi, sau đó nàng cũng phải trở về.” Trương thị nói.

“Sẽ sao?” Liên Mạn Nhi đối với chuyện này còn nghi vấn.

Triệu Tú Nga tựa hồ đối với việc bị hưu về nhà tuyệt không quan tâm, chớ nói chi là sợ hãi. Liên Mạn Nhi xem ra, Triệu Tú Nga làm như vậy cũng có hai nguyên nhân. Hoặc là do nàng có chỗ dựa vào, là đồ cưới nhiều sao? Cầm phục Nhị Lang? Nhưng nếu như trưởng bối Liên gia hung ác quyết tâm, những chỗ dựa này cũng vô dụng. Liên gia không có đồ cưới của nàng vẫn sống, Nhị Lang còn dựa vào trong nhà ăn cơm, không thể tự làm chủ.

Hay hoặc là, Triệu Tú Nga căn bản là không thích cửa hôn nhân này. Đây cũng không phải là Liên Mạn Nhi đoán, xem thái độ Triệu Tú Nga đối đãi Nhị Lang, căn bản chính là “Cầm phục”, mà nhìn không ra có tình ý.

“Chỉ cần bên này vẫn ở đây, lão Triệu gia sẽ đưa người đến, trả Triệu Tú Nga về đây.” Trương thị kiên nhẫn giảng đạo lý cho hai khuê nữ. “Nàng đã gả cho Nhị Lang rồi, lúc này mà đi là bị hưu, nhà nàng có thể dưỡng nàng cả đời được không? Danh tiếng cũng không dễ nghe. Nàng nếu muốn gả người khác, giá trị con người đã thấp, muốn tìm người như nhà Liên gia chính là khó như lên trời.”

Không dễ nghe, nhưng là đạo lý phi thường thực tế.

“Bất quá hộ nông dân chúng ta cưới được con dâu cũng không dễ dàng. Con xem ngay từ đầu bà nội con cũng không có nói là hưu nàng sao? Đều giữ lại cơ hội, hẳn là cùng ông nội con thương lượng tốt rồi, muốn áp chế tính tình Triệu Tú Nga thôi, làm gì có ai có con dâu như vậy.” Trương thị lại nói.

Triệu Tú Nga đi rồi, Chu thị tức đến nỗi hai bữa không ăn cơm.

Rất nhanh liền truyền đến tin tức, Triệu Tú Nga trở về tòa nhà trên thị trấn sau, thu thập túi đồ trở về Triệu gia, còn cùng Nhị Lang nói sẽ quay lại cho người đến đem đồ cưới của nàng dọn đi hết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bi-tieu-tam-ham-hai-ta-trong-sinh-ve-co-dai/chuong-212.html.]

Liên lão gia tử gọi Nhị Lang về trong thôn, thả ra lời nói, muốn bán tòa nhà trên thị trấn đi.

Sau đó, Triệu Tú Nga liền ôm túi đồ, một lần nữa vào ở trong nhà trên thị trấn, còn nhờ người mang hộ lời nói gọi Nhị Lang đi qua ở.

Liên gia cấm Nhị Lang, cửa lớn đều không cho hắn ra.

Triệu gia ở trên thị trấn làm cho người ta không được mua tòa nhà trên thị trấn của Liên gia. Liên, Triệu hai nhà cứ giằng co như vậy.

… …

Đảo mắt là đến mùng tám, Liên Thủ Tín thăm dò được công trình trên núi ngày mười hai tháng giêng mới làm trở lại, mấy ngày nay đã có công tượng lục tục trở về, nghĩ cũng nên bắt đầu mở cửa hàng buôn bán một lần nữa.

Người một nhà hôm nay nếm qua điểm tâm liền đi tới cửa hàng quét dọn thu thập.

“Có cái gì ăn không?” Đang lúc quét dọn, cửa của cửa hàng bị người từ bên ngoài đẩy ra, lão Hoàng đi nhanh từ bên ngoài vào, một tay xách cái thùng, tay kia một chồng giấy đỏ dày.

“Hôm nay chính đang dọn dẹp, còn chưa mở hàng.” Liên Thủ Tín vội vàng nghênh đón tiếp lấy.

Lão Hoàng đưa đồ vật trong tay đều đặt lên bàn, ngồi xuống.

“Là Hoàng đại thúc.” Liên Mạn Nhi cầm khăn lau trong tay đi tới, hướng lão Hoàng chào hỏi. Bởi vì là khách quen, tính tình lão Hoàng lại hào sảng, cùng người Liên gia vô cùng tốt. “Trong nhà có thịt viên, nếu không thúc chờ một lát, lấy cho thúc một chén thịt viên ăn được không?”

“Ngươi xem đứa nhỏ này, thịt viên là làm để chào mừng năm mới, sao có thể lấy ra đãi khách.” Liên Thủ Tín vội nói.

“Thịt viên à?” Lão Hoàng sờ sờ râu ria trên mặt, cũng không khách khí với bọn họ. “Có bánh nhân thịt không?”

Liên Thủ Tín gặp lão Hoàng không để ý liền cũng cười.

“Trong nhà còn có sủi cảo, là cải trắng nhân thịt, có vị giống bánh bao nhà chúng ta, nếu không chê…”

“Được a, cho ta nhiều chút, bận việc đã nửa ngày làm ta đói chết.” Lão Hoàng không đợi Liên Thủ Tín nói xong, lập tức đáp.

Ngũ Lang vội vàng đi về nhà lấy sủi cảo cùng thịt viên, bên này Liên Mạn Nhi đun một nồi nước sôi pha cho lão Hoàng một bình trà xanh.

” Hoàng đại thúc, thúc xách một thùng bột nhão làm gì vậy?” Liên Mạn Nhi nhìn hai dạng đồ vật trên bàn, hỏi.

“Không phải trên núi muốn khởi công sao, hai ngày nay đã có không ít người giỏi tay nghề muốn tới. Là Hoàng Thượng kêu gọi từ các nơi đến đấy. Đầu xuân này việc nhiều, người làm việc trên núi không đủ, bên trên nói muốn tuyển thêm người. Hai ngày nay tìm không ra người làm việc, ta liền phải bốn phía đi dán cái chiêu công bảng vàng này. Làm ta đông lạnh hỏng mất.”

Liên Mạn Nhi cầm lấy một giấy đỏ, nhìn nhìn, nguyên lai là mời gọi chiêu công, coi tiền công trên đó cho ra coi như hậu đãi.

“Hoàng đại thúc, nếu không cháu tìm người giúp thúc đem những cái này đi dán được không?” Liên Mạn Nhi lên tiếng.

“Được a, như vậy, ta cho tiền công.” Lão Hoàng là người thống khoái. “Ở đây còn có ba bốn mươi tờ gì đấy, trên thị trấn ta đều dán rồi, chỉ còn lại mấy cái làng chung quanh các ngươi, mỗi làng dán mấy tờ, dán hết cho ta, dán ba tờ ta cho tiền công một tiền.”

“Lát nữa để cho bọn nhỏ giúp đỡ dán là được rồi, cần tiền công gì chứ.” Liên Thủ Tín trung thực nói.

“Liên đại lão bản.” Lão Hoàng ưa thích trêu tức gọi Liên Thủ Tín là đại lão bản. “Cái này nếu ngươi dán cho ta, ta khẳng định không cho ngươi tiền công. Bọn nhỏ làm việc cho ta, ta đây phải trả thù lao. Đều là làm việc cho nhà nước…”

Lúc này Ngũ Lang mang theo hộp cơm đi vào, đằng sau có Liên Diệp Nhi đi theo.

“Mạn Nhi tỷ, muội cũng có thể giúp đỡ dán.” Liên Diệp Nhi nhỏ giọng nói với Liên Mạn Nhi.

“Đi, ta đi kiếm mấy cái tiền tiêu vặt.” Liên Mạn Nhi liền đem bột nhão cùng áp phích chia thành mấy phần, mấy hài tử chia nhau đi dán. Trở về tính toán tiền công, Liên Diệp Nhi cũng phải được ba văn tiền công.

Liên Diệp Nhi cầm tiền trong tay, con mắt lóng lánh. Liên Mạn Nhi nhìn liền nhớ lại bộ dáng tiểu Thất lần đầu tiên kiếm được tiền công.

“Mạn Nhi tỷ, tiền này của muội tỷ giúp muội cất giữ được không?” Liên Diệp Nhi đem tiền đưa cho Liên Mạn Nhi.

“Được, tỷ giúp muội cất giữ.” Liên Mạn Nhi đáp ứng.

“Nếu muội về sau đều có thể kiếm tiền thì tốt rồi.” Liên Diệp Nhi nhỏ giọng thở dài nói. Nàng rất hâm mộ Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi có thể làm việc kiếm tiền, tồn tiền riêng.

Trong phòng mọi người đang đang nói chuyện, bên ngoài có người gõ cửa.

“Đây là Tam Thập Lý doanh tử phải không, muốn đến Liên gia thì đi như thế nào?”

Loading...