Bị Tiểu Tam Hãm Hại, Ta Trọng Sinh Về Cổ Đại - Chương 159
Cập nhật lúc: 2024-11-06 12:13:43
Lượt xem: 37
Edit: Thanh Lê Beta: Sakura Liên Thủ Nghĩa phát giác mình đi không được rồi, không thể làm gì hơn là xoay người, tiến tới trước gót chân Chu thị, tội nghiệp giải thích. Liên Mạn Nhi cảm thấy chuyện kế tiếp các nàng không tốt xen vào, cùng Liên Thủ Tín, Trương thị, Tiểu Thất cùng nhau từ phòng trên đi ra.
Trở lại Tây Sương phòng, Ngũ Lang cùng Liên Chi Nhi liền hỏi xảy ra chuyện gì.
Liên Mạn Nhi nhớ tới Trương thị đã nói, không để cho nàng nói chuyện Liên Thủ Nghĩa cùng Hà lão lục bán rượu nho kiếm tiền. Nàng sợ Trương thị nói nàng, tiếp tục làm bộ dáng ủy khuất.
DTV
“Mẹ, con rất sợ hãi. Nhị bá cùng Nhị thẩm đánh nhau thật là dọa người.” Lời này không giả, Liên Mạn Nhi lần đầu tiên nhìn Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị đánh nhau. Nàng rất giật mình, hai vợ chồng này hạ thủ hết sức.
Trương thị cùng Liên Thủ Tín đều đoán được là Mạn Nhi nói chuyện rượu nho, nhưng nhìn thấy Liên Mạn Nhi như vậy cũng không nhẫn tâm trách nàng.
“Ăn cơm trước đi, nếu không bánh chẻo sẽ nguội.” Tiểu Thất nãi thanh nãi khí nói. Liên Mạn Nhi chưa trở lại, bọn họ cũng chưa ăn.
“Ta đói bụng.” Liên Mạn Nhi cũng nói.
“Ăn cơm.” Liên Thủ Tín liền nói.
Người một nhà lên kháng bắt đầu ăn bánh chẻo, bánh chẻo cải trắng thịt heo, tỏi giã dầu tương, còn có canh xương củ cải thơm nồng, một ngụm xuống bụng liền làm cho người ta cả người ấm áp.
“Có chuyện gì?” Ăn một hồi, Trương thị thấy Liên Mạn Nhi tựa hồ đã bình thường, không nhịn được hỏi một câu.
Liên Mạn Nhi liền ủy ủy khuất khuất đem lời Liên Thủ Nghĩa nói lại một lần.
Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất nghe, liền đều theo Liên Mạn Nhi cùng chung mối thù.
Trương thị cũng có chút tức giận.
“Nhị bá hắn nói được thật hay, hắn còn có lương tâm không biết. Hắn nói lời này sợ là không phải ở nhà nói không đâu, có lẽ hắn còn ra ngoài nói xấu ta. Có bà nội ở đó hắn nói xấu ta còn chưa đủ, còn hắn nữa. Ta còn làm người được nữa không?”
“Nhị ca là người thế nào, người trong thôn người nào còn không biết? Nói cái gì cũng không ai tin. Ta làm gì mọi người cũng biết, còn có phụ thân ta kia.” Liên Thủ Tín nói.
“Mấy ngày này đều có bao nhiêu việc, ta lười nói. Người khác hỏi ta chuyện gì, ta đều giúp các nàng nói tránh, chỉ sợ người ta nói Liên gia lung tung. Giờ thế này, sau này cùng người khác nói chuyện ta đúng thật không dám nói gì.” Trương thị tức giận nói.
“Mẹ mấy đứa nhỏ à…”
Liên Thủ Tín nghĩ khuyên Trương thị, vì danh tiếng Liên gia, không nên cùng Liên Thủ Nghĩa chấp nhặt. Nhưng cũng thử nghĩ xem, Liên Thủ Nghĩa những lời đó, chính là hãm hại hắn cùng Trương thị. Hơn nữa đối với Trương thị thương tổn sâu nhất. Nếu như hăn lại tiếp tục yêu cầu Trương thị nén giận cũng có chút quá mức. Vì vậy Liên Thủ Tín chỉ gọi một tiếng, sẽ không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu ăn bánh chẻo.
“Nhị bá hắn có gì nói nên hướng ta nói, Mạn Nhi mới mấy tuổi, hắn đè đầu Mạn Nhi mà đòi tiền. Hắn mà cũng có mặt mũi làm trưởng bối kia.” Trương thị suy nghĩ một chút, lại nói.
Liên Mạn Nhi âm thầm gật đầu, hôm nay Trương thị xem xét chuyện tình vô cùng rõ ràng.
“Mạn Nhi. Nhị bá con sao lại cùng Nhị thẩm đánh nhau?” Liên Thủ Tín đột nhiên hỏi. Cho dù Liên Mạn Nhi nói chuyện Liên Thủ Nghĩa bán rượu nho kiếm tiền cũng nên là Thủ Nghĩa với Hà thị cùng nhau chống lại Trương thị, sao lại chính bọn hắn đánh nhau?
“Nha…” Liên Mạn Nhi nghiêng đầu. “Ta cũng không biết, hai người bọn họ sao lại đánh nhau.”
“Chuyện này thật là có chút khó hiểu.” Trương thị cũng bị đề tài này hấp dẫn.
Liên Mạn Nhi không nói lời nào. Xem ra Liên Thủ Tín cùng Trương thị không nghe thấy nàng nói những lời đó, nàng cũng không cần thiết nói cho bọn hắn biết.
“Nếu không phải Nhị thẩm tới cùng chúng ta nói bọn họ làm ra tiền, chúng ta làm sao mà biết. Con đoán Nhị bá là trách Nhị thẩm nên mới đánh nhau.” Ngũ Lang liền nói.
“Chắc là như vậy.” Liên Mạn Nhi vội vàng gật đầu.
Người một nhà cơm nước xong, Liên Mạn Nhi đang định nấu chút trà sơn trà* (quả sơn trà) giúp tiêu hóa, chỉ thấy Hà thị từ bên ngoài tóc tai bù xù xông vào.
“Vợ lão Tứ, muội theo ta đến phòng trên.” Hà thị đi vào liền kéo Trương thị.
Trương thị tránh đi.
” Nhị thẩm, tẩu đây là làm gì a?” Trương thị hỏi.
“Chỉ tại Mạn Nhi nói bọn ta làm ra tiền, nên bà nội mới đòi bọn ta muốn tiền. Nếu không sẽ đuổi bọn ta đi.” Hà thị vẻ mặt đưa đám nói.
Xem ra từ nãy đến giờ, phòng trên bên kia vẫn không yên tĩnh. Điều này cũng không kỳ quái, Chu thị là ngay cả một cái trứng gà còn muốn vững vàng nắm ở trong tay, biết Liên Thủ Nghĩa buôn bán lời một số lớn bạc, không nắm tới tay làm sao sẽ từ bỏ ý đồ.
“Nhị thẩm, các thẩm có tiền hay không chính thẩm rõ ràng, nói với cháu hay không cũng không quan hệ.” Liên Mạn Nhi nghiêm mặt nói, “Chính chuyện của các thẩm lại còn muốn đổ lỗi lên người cháu, còn nói mẹ cháu đi giúp thẩm?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/bi-tieu-tam-ham-hai-ta-trong-sinh-ve-co-dai/chuong-159.html.]
“Hai người mới vừa rồi bắt nạt Nhị tỷ cháu, lại tới bắt nạt mẹ cháu.” Tiểu Thất tức giận đạo nói, “Mẹ cháu không đi theo thẩm.”
“Nhị thẩm, chuyện của thẩm ta gì cũng không biết. Ta đây còn rất nhiều việc, ta không tiễn tẩu.” Trương thị liền nói.
Đây là muốn đuổi Hà thị đi.
Hà thị thấy Liên Thủ Tín cùng Trương thị sắc mặt rất khó coi, Liên Mạn Nhi mấy đứa nhỏ lại càng hận không lập tức đem nàng đuổi đi ra. Từ trước giúp mọi người làm điều tốt, dễ nói chuyện Trương thị, đột nhiên cũng không dễ nói chuyện. Nàng vừa gấp gáp vừa tức giận, muốn phát tác, trong lòng lại đã sớm e sợ cả nhà này, chỉ có thể miễn cưỡng thay một khuôn mặt tươi cười.
“Ta đây không phải là ý tứ kia.” Hà thị cười so với khóc còn muốn khó coi, “Vợ lão Tứ, lần trước ta không phải là nói cho muội, rượu kia một cân bán được một lượng rưỡi bạc ư, ta đây đó là nói mạnh miệng, thực tế cũng chỉ bán một lượng bạc. Vợ lão Tứ, coi như chị dâu ta đây phiền toái muội, muội cùng ta lên phòng trên nói rượu kia bán một lượng bạc một cân, chỉ một câu nói kia là được. Phụ mẫu đều tin muội.”
Đầu tiên là ba lượng bạc, sau đó là một lượng rưỡi, hiện tại biến thành một lượng bạc rồi, Hà thị nói chuyện có cái gì là chính xác?
Liên Mạn Nhi ở bên cạnh hướng về phía Trương thị lắc đầu, làm cho nàng không nên đi xen vào chuyện phiền toái này, chẳng được lợi gì cuối cùng cũng chỉ là oán giận, không có nửa phần tốt.
“Nhị thẩm, lời của ta đều đã nói rồi. Các người bán rượu, ta không có ở bên cạnh. Các người hảo hảo cùng phụ mẫu nói, phụ thân và mẫu thân đều là người hiểu chuyện, còn có gì nói không rõ.”
Lần này Trương thị quyết tâm, bất kể Hà thị nói thế nào cũng không đáp ứng. Cuối cùng Hà thị không có biện pháp đành phải đi.
Liên Mạn Nhi sau đó cùng đi ra ngoài, ở cửa nghe động tĩnh phòng trên, Liên Thủ Nghĩa như thế nào thề, Hà thị như thế nào kêu trời trách đất, Chu thị bên kia cũng không yếu thế, có một chuyện liền náo đến giờ lên đèn, lại náo đến gần nửa đêm, cuối cùng Liên Thủ Nghĩa rốt cục chịu thua lấy ra ba mươi lượng bạc.
Phòng trên yên tĩnh xuống, trong Tây Sương phòng người một nhà Liên Thủ Tín cũng mới an tâm, chuẩn bị ngủ.
“Có chút tiền này cuộc sống phòng trên cũng có thể sống khá giả chút, tiền lễ mừng năm mới, còn có tiền Nhị Lang cưới vợ đều phải cần.” Trương thị nằm ở trên giường gạch nói.
“Nhị ca, nhị tẩu lại dậy nói nhao nhao gì kia?” Liên Thủ Tín có chút kỳ quái nói. Đông sương phòng bên kia truyền đến tiếng mắng của Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị, Liên Thủ Tín nghe một hồi, nghe thấy Hà thị mắng Liên Thủ Nghĩa chơi gái.
Liên Mạn Nhi nằm ở trong chăn nín cười, Liên Thủ Nghĩa hai vợ chồng cùng nhau đối phó xong Chu thị, lại bắt đầu giải quyết vấn đề nội bộ. Hi vọng bọn họ có thể nhớ lâu một chút, không nên quay lại trêu chọc nàng. Liên Mạn Nhi trong lòng nghĩ nghĩ.
“Khụ khụ.” Liên Thủ Tín có chút lúng túng ho khan hai tiếng, đối với mấy đứa con nói, “Canh giờ không còn sớm, đều nhanh ngủ chút, đem lỗ tai bịt lại.”
…………
Cuộc sống bận rộn, phong phú luôn trôi qua rất nhanh, khí trời càng lúc càng lạnh, trên cây lá xanh đã sớm rụng hết, chỉ còn lại cành cây trụi lủi theo gió bắc lắc lư, sông nhỏ thôn bên cũng kết băng, Liên Mạn Nhi đổi sang áo bông, quần bông, giày vải bông.
Hôm nay sáng sớm, Liên Mạn Nhi đã cảm thấy phía ngoài âm u.
“Nhị tỷ, mau đến xem, tuyết rơi.” Tiểu Thất ở bên ngoài la.
Liên Mạn Nhi nhanh chóng đi ra ngoài, quả nhiên phía ngoài đang hạ tuyết, không phải là thật dày bông tuyết, mà là từng hạt tuyết viên. Hạt tuyết rất nhỏ, một hồi thời gian, trên mặt đất tràn lan một tầng thật mỏng.
Liên lão gia tử cùng Liên Thủ Tín, Liên Thủ Lễ, Liên Thủ Nghĩa từ ngoài cửa lớn đi tới, mỗi người trong tay đều mang theo một cái đồ hốt phân, bên trong là phân và nước tiểu gia súc còn mới. Liên lão gia tử, Liên Thủ Tín cùng Liên Thủ Lễ ba người trong đồ hốt phân cũng là quá nửa, chỉ có Liên Thủ Nghĩa trong đồ hốt phân chỉ có thật mỏng dưới đáy.
Đây là thói quen nhiều năm của Liên lão gia tử, buổi sáng trời còn chưa sáng sẽ phải đến trên đường lớn đi hốt phân. Những thứ phân và nước tiểu gia súc này lên men sau sẽ thành phân bón tốt, năm sau hoặc là bón ở ngoài ruộng, hoặc là bón ở trong vườn rau xanh.
“Tuyết rơi!” Liên lão gia tử đi vào sân, đem đồ hốt phân để xuống, lớn tiếng nói, trong giọng nói có chút vui mừng.
Đây là trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay, theo Trương thị nói, tuyết năm nay có chút muộn. Tuyết rơi đúng lúc sẽ được mùa, nếu mùa đông có tuyết rơi, sang năm đầu xuân tuyết hóa thành nước ngấm vào trong đất, như vậy một năm trồng trọt tốt đẹp chính thức bắt đầu.
“Hôm nay gói bánh trai.” Liên lão gia tử giơ giơ tay lên, phát ra mệnh lệnh.
“Gói bánh trai.” Trương thị từ dưới bếp đứng lên, đi tới bên cửa, cầm lên tạp dề, trong thanh âm cũng đầy vui vẻ.
Gói bánh trái, là chuyện quan trọng nhất trong mùa đông ở nông thôn. Bánh trái nơi này chỉ chính là bánh dẻo, cũng chính là bánh dẻo nhân đậu. Chớ xem thường bánh trái này, đây là lương thực trọng yếu ở nông thôn, có thể để dành từ bây giờ đến đầu mùa xuân sang năm vẫn ăn được.
Hai ngày trước, Liên gia đã nghiền xong gạo đại hoàng và mì, hạt kê và mì cùng gạo thử làm bánh trái, đợi đến lúc Liên lão gia tử nói một tiếng này ra lệnh.
Lúc ăn điểm tâm, Trương thị thương lượng cùng Liên Thủ Tín.
“Cơm nước xong ta phải đi nói với phụ thân lấy hạt kê cùng đậu đỏ.” Trương thị nói, “Tranh thủ một ngày thời gian phải gói xong, đến tối sẽ nấu. Ta được chia bao nhiêu cân gạo?”
Trương thị cùng Liên Thủ Tín tính toán, muốn bao nhiêu gạo, bao nhiêu đậu đỏ, gói bao nhiêu bánh trái mới đủ người một nhà ăn trong mùa đông này.
“Đợi lát nữa ta đi phòng trên, ta cũng đừng nói ta muốn bao nhiêu, để tự phụ thân cho ta bao nhiêu thì cho, khẳng định phụ thân đều tính cho ta rồi.” Liên Thủ Tín nói, “Phụ thân không thể tính thiếu cho ta.”
Ăn xong điểm tâm, người một nhà liền đi tới phòng trên.
“Còn phân làm gì.” Liên lão gia tử dập dập tẩu thuốc, “Bánh trái này chúng ta cùng nhau gói.”