Bị Phản Bội Giữa Tận Thế, Tôi Trở Thành Dị Năng Cường Giả - Chương 80: Triệu Trinh và R Quốc có liên hệ ---

Cập nhật lúc: 2025-11-09 07:30:53
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Viên Minh An dắt tay Phù Hân từ trong nhà , thấy Quý An đang ở cửa cuộc chuyện bên ngoài thì hỏi: "Quý , đến nhà?"

 

Quý An chỉ bên ngoài : "Hai phụ nữ bên ngoài là và bà nội của đứa bé trai ."

 

"À?" Viên Minh An rõ ràng hề chuyện từ , cô bối rối : "Họ với là họ nhặt đứa bé ở ven đường, thấy nó đáng thương nên đưa đến đây.

 

Vì cái duyên mà họ thường xuyên đến thăm đứa bé, nghĩ những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi đều thiếu thốn tình yêu thương, quan tâm cũng , nên ngăn cản."

 

Quý An lắc đầu: "Họ còn đòi nước dinh dưỡng của đứa bé, thằng bé năm ngày nhịn ba ống, họ vẫn thấy đủ, còn tát mặt nó một cái."

 

Vì con gái , Viên Minh An coi tất cả trẻ em là giới hạn cuối cùng của .

 

Cô lập tức trở nên tức giận, giống như một con gà mái già đang bảo vệ đàn con: " bảo mà, thằng bé đến đây hơn một tháng mặt nó chẳng chút thịt nào, rõ ràng những đứa trẻ khác chỉ cần ba tuần là mập mạp hơn .

 

Mấy hôm thằng bé còn vẻ ngất xỉu, đó uống nước dinh dưỡng mới tỉnh . Lúc đó hỏi nó tại uống nước dinh dưỡng kịp thời, nó cũng chịu , cứ nghĩ là nó lang thang lâu ngày, sợ đói, nên vô thức tích trữ thức ăn, tưởng ở đây lâu sẽ , ngờ là vì hai phụ nữ đó, hai đó còn mặt mũi nữa !"

 

Viên Minh An giận dữ đẩy cửa bước , quát lớn: "Các đang gì đấy?"

 

Hai phụ nữ giật run rẩy. Quý An thấy bà lão nhanh chóng nhét ống nước dinh dưỡng tay áo.

 

"Không gì cả, chỉ là đến thăm cháu thôi." Bà lão xòa, vẻ mặt nịnh nọt và xu nịnh, còn chút nào vẻ ngông cuồng như lúc nãy bà sẽ tố cáo Viên Minh An. "Chúng cũng là ân nhân cứu mạng của thằng bé, cũng chút tình nghĩa, việc gì thì đến thăm cháu, vì mong nó sống . Cô xem, ..." Bà lão dùng khuỷu tay thúc con dâu .

 

Cô con dâu cũng cúi nịnh nọt với Viên Minh An: " , chúng chỉ đơn thuần đến thăm, thằng bé cũng chúng đến thăm nó mà, ..."

 

Người phụ nữ trẻ tự cho là kín đáo mà véo mạnh hai cái cánh tay đứa bé. Đứa bé dám kêu đau, để véo nữa, nó : "Mẹ Viên, cháu họ đến thăm cháu."

 

Quý An bước xuống cầu thang, giật mạnh tay áo đứa bé lên, những vết bầm xanh lè hiện rõ cánh tay nó. "Các đối xử với nó như , dựa mà nghĩ nó các đến thăm nó? Dựa việc các bắt nó mỗi ngày ăn no, nhịn nước dinh dưỡng để dành cho các , dựa cái quan hệ m.á.u mủ và bà nội của các ?"

 

Bà lão miễn cưỡng cứng đờ , vẻ mặt tự nhiên, lúng túng phủ nhận: " trai trẻ đang gì, thể vì đây giữa chúng chút xích mích mà tùy tiện vu khống chứ!"

 

"!" Bà lão đến đây, như thể nắm một cái cớ nào đó, : "Em gái , cô đừng bậy, chỉ vì đây xích mích với nên cố tình vu khống thôi. Cái nhân phẩm vấn đề, cô đây còn lôi kéo cái thuê nhà của , ai mà chẳng thuê nhà của là một con điếm, chuyên cái loại chuyện dơ bẩn đó, chừng bây giờ hai ngủ với ."

 

Bà lão ghét bỏ bịt mũi, như thể ngửi thấy mùi gì đó khó chịu từ Quý An, xua xua tay, cố tình tránh hai bước. "Cái loại , em gái , bụng khuyên cô nên tránh xa một chút, thể cũng bệnh đấy!"

 

Người phụ nữ trẻ cũng lùi hai bước, như thể chỉ cần đến gần Quý An là sẽ lây bệnh lạ.

 

Viên Minh An trợn tròn mắt, chỉ Quý An, thể tin : "Hai đúng là vô tri sợ hãi! Các là ai ? Mà dám vu khống như !"

 

Hai phụ nữ mắt lộ vẻ khó hiểu, nhưng đó bà lão lộ vẻ quan tâm, lẩm bẩm nhỏ: "Lông còn mọc đủ, thì thể là nhân vật lợi hại gì chứ, cùng lắm là trông trai một chút thôi. Nếu thức tỉnh dị năng, thì với cái bộ dạng dễ gây họa còn sẽ lưu lạc đến , chơi đùa thế nào..."

 

Viên Minh An bà lão càng lẩm bẩm càng quá đáng, liền ngắt lời: " cho các , chính là hùng một một ngựa cứu tất cả bọn trẻ từ tay bọn buôn !

 

Cũng là nhà nghiên cứu của căn cứ chúng , vật phẩm gian chứa đồ mà các cả đời cũng mua nổi chính là do nghiên cứu đấy!"

 

Vật phẩm gian chứa đồ quý giá như , những nhỏ bé ở tầng lớp như bà lão đương nhiên mua nổi, nhưng chắc chắn thể nào từng về vật phẩm đang cực kỳ hot .

 

Thậm chí bà lão còn từng lén lút bôi nhọ vật phẩm gian chứa đồ, rằng nó tuyệt đối thể nào là thứ thần kỳ như lời đồn, chắc chắn là quảng cáo thổi phồng, chuyên dùng để lừa những tiền.

 

Bất kể lén lút sắp đặt thế nào, trong lòng bà lão đều hiểu rõ một sự thật, đó là nghiên cứu vật phẩm gian chứa đồ chắc chắn là một cực kỳ giàu !

 

Người phụ nữ trẻ ngạc nhiên Quý An một cái, đó lặng lẽ lùi hai bước, còn vuốt mái tóc rối bời bên thái dương, để lộ khuôn mặt mà cô tự cho là xinh , e thẹn về phía Quý An.

 

tự cho rằng chuyện kín đáo, ngờ tất cả đều bà lão thấy. Bà lão mạnh tay véo một cái cánh tay phụ nữ trẻ, kể còn vặn mạnh ba trăm sáu mươi độ, như vặn đứt một miếng thịt khỏi cánh tay cô .

 

Người phụ nữ trẻ đau đến mức kêu t.h.ả.m thiết, mắt đẫm lệ, thê lương ai oán Quý An.

 

Quý An mặt lạnh tanh, ánh mắt cũng thèm liếc những hành động nhỏ của hai .

 

Viên Minh An tiếp tục : "Nói thật với các , cái trại trẻ mồ côi ban đầu là do Quý khởi xướng, lúc đó Quý định tự gánh vác bộ chi phí của trại trẻ mồ côi, tổng chỉ huy của chúng cảm thấy đây nên là trách nhiệm của căn cứ, nên mới do căn cứ đảm nhận.

 

, Quý hiện tại vẫn nhân danh cá nhân hàng năm quyên góp một khoản tài sản khổng lồ cho trại trẻ mồ côi, thậm chí tất cả nước dinh dưỡng mà bọn trẻ trong trại trẻ mồ côi ăn, đều là do Quý bỏ tiền mua sắm!"

 

Viên Minh An ngẩng cằm, cầu thang xuống bà lão : " với các nhiều như , chỉ cho các , Quý các thể tùy tiện bôi nhọ! Hơn nữa nếu Quý thành kiến với các , nhận đứa bé các gửi đến, căn bản cần tìm lý do gì cả, chỉ là một câu thôi, các hiểu !"

 

Bà lão hiểu, lúng túng dám gì.

 

Quý An tiện tay lục soát , nhưng dị năng tinh thần, trực tiếp dùng dị năng tinh thần cắt đứt ống tay áo của bà lão. Bà lão hoảng hốt, những ống nước dinh dưỡng giấu trong tay áo rơi đầy đất.

 

Bà lão cúi vội vàng nhặt lên, Viên Minh An nhanh hơn, sải ba bước tới, nhặt những ống nước dinh dưỡng đất mà bà lão kịp nhặt, và giật lấy ống mà bà lão nhặt từ tay bà .

 

"Trả cho !" Bà lão la lớn, điên cuồng lao về phía Viên Minh An, cái dáng vẻ đó như thể Viên Minh An đang lấy mạng bà , chứ là lấy những thứ vốn thuộc về trại trẻ mồ côi.

 

Quý An tung một đạo dị năng tinh thần, trực tiếp đ.á.n.h ngã bà lão đang lao Viên Minh An xuống đất. Quý An lạnh lùng bà lão : "Ai cho bà cái gan dám động thủ với dị năng giả!"

 

Bà lão lúc dường như mới nhận , hai mặt là những hàng xóm bình thường dị năng mà bà thường ngày tùy tiện động tay đ.á.n.h mắng.

 

Bà lão nhận đ.á.n.h , cũng dậy, cứ đất gào, bắt đầu giở trò vô : " sống nữa, cứ để c.h.ế.t , ơi mau đến mà xem, ở đây dị năng giả ỷ thế h.i.ế.p , căn cứ đều quy định dị năng giả tùy tiện sử dụng đặc quyền với thường dám như , lẽ nào ai quản lý ? tố cáo đích danh!"

 

Quý An đôi mắt lạnh lẽo như băng tuyết phủ kín: " khuyên bà nhất là lập tức dậy!"

 

Bà lão tưởng Quý An sợ hãi, đắc ý Quý An : "Ở căn cứ mà tùy tiện sử dụng dị năng với thường là sẽ đuổi ngoài đấy, , bây giờ sợ , cho , muộn !"

 

Bà lão vẻ mặt đắc ý giơ ba ngón tay về phía Quý An: "Anh bồi thường cho ba mươi ống, , ba trăm ống nước dinh dưỡng thì chuyện mới xong, nếu sẽ tố cáo với đội tuần tra!"

 

--- Sau tai họa, trùng sinh Người đến [Hoàn] (147) ---

 

Đôi mắt Quý An lạnh lẽo như tảng băng vĩnh cửu ở Nam Cực, từng bước từng bước về phía bà lão, khí thế đó khiến bà lão tự chủ lùi phía : "Mày gì, tao cho mày , mày g.i.ế.c tao thì mày cũng thoát , căn cứ của chúng là căn cứ kỷ luật nghiêm minh nhất."

 

Tuy nhiên, Quý An g.i.ế.c , mà là đưa một tấm thẻ công tác đến mặt bà lão: "Biết chữ , xem đó gì?"

 

Bà lão mắt kém rõ, phụ nữ trẻ liền từng chữ từng chữ : "Dựa tấm thẻ , hạn chế bởi điều khoản thứ ba mươi hai của căn cứ, thể sử dụng dị năng với thường. Nếu xác định nguy hiểm, thể g.i.ế.c báo , thứ đều lấy an của giữ thẻ ưu tiên hàng đầu!"

 

Đọc đến đây, cả phụ nữ trẻ và phụ nữ lớn tuổi đều tái mét, đồng thời kinh hãi về phía Quý An.

 

Lúc Quý An , nhưng nụ đó hề chạm đến đáy mắt, toát lên một vẻ lạnh lẽo.

 

Hai phụ nữ nụ dọa đến run rẩy, lớn tuổi dám tiếp tục giở trò vô , vội vàng bò dậy khỏi đất, cũng thèm để ý đến phụ nữ trẻ, ba chân bốn cẳng chạy về phía nhà như thể đang trốn thoát. Người phụ nữ trẻ thấy chồng chạy, cũng định chạy theo.

 

"Khoan !" Quý An gọi họ , "Sau phép đến quấy rầy đứa bé nữa!"

 

Người phụ nữ lớn tuổi như mèo dẫm đuôi, gân cổ lên cãi: "Dựa cái gì? Đó là cháu trai ruột của !"

 

Quý An lạnh: "Vậy thì bà thể mang về nhà mà nuôi!"

 

Người phụ nữ lớn tuổi bướng bỉnh : "Nhà nuôi nổi chứ ! Nếu nuôi nổi thì nỡ gửi nó đến cái nơi đổ nát của các , chịu nỗi đau xương thịt chia lìa!"

 

"Căn cứ bỏ tiền giúp các nuôi lớn đứa trẻ, đợi đến khi đứa trẻ khả năng kiếm tiền, các đầu nhận ? Các đúng là tính toán quá nhỉ?" Quý An khẩy.

 

Người phụ nữ trẻ nước mắt lưng tròng, đáng thương Quý An: "Dù thì chỗ các cũng là nơi nuôi trẻ, gì cũng là việc , thiếu một đứa bé , ? Tiểu ca ca, em , giúp em !"

 

Người phụ nữ lớn tuổi hung tợn trừng mắt con dâu, nhưng hề ngắt lời cô .

 

Quý An : "Hôm nay rõ cho hai , Viện mồ côi của căn cứ tuyệt đối bất kỳ ai nuôi con. Đứa trẻ khi đưa viện mồ côi, về mặt phận sẽ là trẻ mồ côi cha , cần thực hiện trách nhiệm phụng dưỡng đối với cha ruột.

 

Nếu cha ruột quấy rầy, căn cứ thể khởi kiện cha ruột vì tội bỏ rơi con cái."

 

"Dựa cái gì, chúng nhà của nó!" Người phụ nữ lớn tuổi gào lên the thé, "Nó nuôi chúng , tính! Căn cứ còn luật !"

 

"Bây giờ thì ." Quý An : " sẽ đề xuất với căn cứ, bà yên tâm nó nhất định sẽ thông qua. Viện mồ côi chính là do đề xướng mới mở , chỉ cần một câu thể giải tán nó ngay lập tức, đừng đến chút chuyện nhỏ .

 

Ban đầu còn nghĩ đến điều , cảm ơn hai nhắc nhở !"

 

Người phụ nữ lớn tuổi còn cách nào, đ.á.n.h thì đ.á.n.h , giở trò vô thì trực tiếp đ.á.n.h c.h.ế.t bà cũng , chỉ còn tức tối trừng mắt Quý An.

 

Người phụ nữ trẻ nức nở : "Anh thể đối xử với em như , đối với thì chẳng qua chỉ là một đứa trẻ thôi, chỉ là thêm một miệng ăn thôi mà…"

 

Quý An lạnh: "Vậy thì , căn cứ dựa cái gì mà nuôi con cho các miễn phí, các cống hiến gì cho căn cứ? Một lũ đỉa chỉ bám khác hút máu!"

 

Quý An với phụ nữ lớn tuổi và phụ nữ trẻ: "Bây giờ cho các hai lựa chọn, một là bây giờ mang đứa bé , đó trả từng ống t.h.u.ố.c dinh dưỡng mà các lấy từ viện mồ côi cho nó ăn. Hai là để đứa bé ở viện mồ côi, phép đến quấy rầy đứa bé nữa, đứa bé lớn lên cũng cần phụng dưỡng các một ngày nào."

 

Người phụ nữ lớn tuổi : "Dựa cái gì mà những thứ nó ăn chúng trả ?"

 

"Chỉ vì nó phụng dưỡng!"

 

Người phụ nữ lớn tuổi còn gì đó, nhưng khi đối mặt với đôi mắt lạnh như băng của Quý An thì dám quanh co nữa: "Không trả, trả, chúng , cùng lắm thì đến thăm nó nữa."

 

Nói , phụ nữ lớn tuổi túm cổ áo phụ nữ trẻ kéo về nhà.

 

Quý An phía hai , trực tiếp vạch trần suy tính nhỏ nhen của phụ nữ lớn tuổi: "Các cũng đừng nghĩ đợi đứa bé lớn lên mới đến tìm nó phụng dưỡng. về sẽ đề xuất với căn cứ, vài ngày nữa căn cứ sẽ ban hành luật.

 

Đến lúc đó các mà còn đến quấy rầy đứa bé, những lời với nó, Viện mồ côi quyền khởi kiện các vì tội bỏ rơi con cái!

 

Tương tự, đứa bé lớn lên, nếu các dám quấy rầy nó, Viện mồ côi vẫn quyền khởi kiện các , yên tâm nhất định sẽ giành cho các mức án hình phạt tối đa."

 

Người phụ nữ lớn tuổi trừng mắt Quý An, chỉ bé trai: "Mày với nó, là mày tự nguyện nuôi chúng tao!"

 

Cậu bé trai định gật đầu, Quý An : "Nó quyền đó, nó đều do Viện mồ côi nuôi lớn, nó còn nợ Viện mồ côi tiền nuôi dưỡng trả, nó tư cách gì mà tự quyết định Viện mồ côi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/bi-phan-boi-giua-tan-the-toi-tro-thanh-di-nang-cuong-gia/chuong-80-trieu-trinh-va-r-quoc-co-lien-he.html.]

 

Chuyện Viện mồ côi khởi kiện các , nó quản , cũng thể quản.

 

Còn về phần nó, dùng bao nhiêu tiền của Viện mồ côi, lớn lên trả cả gốc lẫn lãi cho Viện mồ côi."

 

"Các nuôi công, còn trả !" Người phụ nữ lớn tuổi trưng vẻ mặt lừa dối.

 

"Đương nhiên, đời bữa trưa miễn phí!" Quý An nghĩ đến điều từ khi thành lập Viện mồ côi .

 

Sau khi các đứa trẻ lớn lên, mỗi tháng đều trả chi phí nuôi dưỡng cho Viện mồ côi, tuy nhiên sẽ căn cứ thu nhập của từng đứa trẻ lúc đó để quyết định tiền trả mỗi tháng, sẽ khiến các đứa trẻ cơm ăn.

 

Như mới thể bồi dưỡng cho các đứa trẻ lòng ơn, để chúng coi sự giúp đỡ của khác là điều hiển nhiên.

 

Còn những đứa trẻ ý kiến về điều , Quý An chỉ thể rằng, thì càng nên bắt chúng trả tiền, ơn chỉ thể coi là Viện mồ côi nuôi một con sói mắt trắng.

 

Và chuyện phụng dưỡng cha , cặp chồng nàng dâu thực sự nhắc nhở Quý An đúng lúc.

 

Điều nhất định thông qua luật pháp, nếu trong thời mạt thế , sẽ chỉ thêm nhiều như cặp chồng nàng dâu , âm mưu vứt bỏ con cái cho Viện mồ côi nuôi, đợi khi đứa trẻ lớn lên nhận để chúng hiếu thảo với họ!

 

Điều đó dựa cái gì? Điều công bằng với các đứa trẻ, càng công bằng với Viện mồ côi nuôi dưỡng chúng!

 

Quý An định đề xuất rằng, những ai thành nghĩa vụ nuôi dưỡng con cái thì sẽ hưởng nghĩa vụ phụng dưỡng của con cái, nếu cố tình quấy rầy, Viện mồ côi hoặc căn cứ thể khởi kiện cha vì tội bỏ rơi, con cái phụng dưỡng thì thể tù vài năm . Đương nhiên đừng tưởng đó vài năm thể nhận sự phụng dưỡng của con cái, điều đó là thể, con cái vẫn cần phụng dưỡng, nếu còn quấy rầy thì .

 

Điều cũng để ngăn chặn việc một con cái thành tựu lớn, những bậc cha vô liêm sỉ đó cảm thấy tù vài năm thể hưởng vinh hoa phú quý của con cái, món hời đáng.

 

Tuy nhiên, xét đến việc đây là thời mạt thế, việc nuôi con quả thực khó khăn, Quý An dự định đề xuất với Viện mồ côi rằng, thể tiếp nhận những đứa trẻ cha ruột, điều kiện là khi đứa trẻ Viện mồ côi, sẽ cắt đứt quan hệ pháp lý với cha , nghĩa vụ phụng dưỡng cha .

 

Nếu là những bậc cha thực sự thương con mà nuôi nổi thì nhất định sẽ đồng ý, những đồng ý chắc chắn đều mục đích nào đó.

 

Mặc dù Quý An chuyện với phụ nữ lớn tuổi và phụ nữ trẻ, nhưng cả hai vẫn ai mang bé trai .

 

Quý An ôm lấy bé trai, giọng còn lạnh như băng nữa mà trở nên dịu dàng: "Chúng về thôi, con thấy cuộc chuyện của chúng , từ nay về , con và họ còn bất kỳ mối quan hệ nào nữa! Sau cần tiết kiệm t.h.u.ố.c dinh dưỡng cho họ, lớn lên càng cần phụng dưỡng họ!"

 

Người phụ nữ lớn tuổi và phụ nữ trẻ Quý An , tức giận trợn mắt, nhưng ai dám hé răng.

 

Cậu bé trai lau nước mắt, hai phụ nữ những lời đó mà vẫn định mang , gật đầu.

 

"Sau Viện mồ côi chính là nhà của con, con lớn lên chỉ cần báo đáp nó là ."

 

Quý An đóng cửa Viện mồ côi, cắt đứt tầm của hai phụ nữ.

 

Tiểu Mân Côi và Tiểu Thạch Đầu ôm hổ con và hổ lớn đợi sẵn , bên Quý An về, chúng liền nhào tới, Quý An toe toét, tâm trạng ngay lập tức tan biến.

 

Hỏi thăm bài vở và dị năng của Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Mân Côi xong, Quý An liền cho hổ lớn một ít nước suối linh pha với nước thường.

 

Mèo con Kute

Lúc Viên Minh An sớm thể chờ đợi nữa, ông mong chờ Quý An: "Quý , mượn Khoang Trị Liệu ?"

 

Viên Minh An Khoang Trị Liệu là do Quý An phát minh, cứ nghĩ là Quý An mượn từ phát minh.

 

Quý An : " mang đến , những chi đứt mà thu thập cho các đứa trẻ đây cũng nuôi cấy xong, đều mang đến hết , lát nữa sẽ cho tất cả các đứa trẻ ngoài, đặc biệt là những đứa trẻ cứu từ tay bọn buôn , nhất định mặt tại hiện trường."

 

"Ngài định thế nào?"

 

Quý An : "Vì chúng chịu , thì ép buộc, chỉ những đứa trẻ chủ động lên tiếng mới điều trị."

 

" như liệu …"

 

"Không nhưng nhị gì cả." Quý An kiên quyết : "Ông bên ngoài bây giờ vì t.h.u.ố.c dinh dưỡng mà điên cuồng đến mức nào ? Cơ hội quý giá như , những đứa trẻ dễ dàng , chỉ cần chúng một câu ' ' mà chúng chịu.

 

Nếu kịp thời sửa chữa cho chúng, một khi hình thành thói quen cần mở miệng thứ đều dâng đến tận nơi, chúng sẽ càng chịu , chỉ cảm thấy điều đó là hiển nhiên."

 

Quý An Viên Minh An: "Chúng đáng thương, nhưng gây tất cả những điều chúng , càng Viện mồ côi. Ngược , Viện mồ côi và chúng là ân nhân của chúng. Chúng nợ chúng mà là chúng nợ chúng .

 

Chúng thể từ từ xoa dịu những vết thương tâm lý của chúng, nhưng cũng dạy chúng thế nào là ơn."

 

"Được, đều theo ."

 

Viên Minh An tập hợp các đứa trẻ , Quý An công khai đặt Khoang Trị Liệu giữa, các đứa trẻ nhận thứ , chúng xem tivi, đều thứ thể giúp chúng khôi phục những chi mất, tất cả đều trừng mắt Quý An với ánh mắt đầy hy vọng.

 

Quý An cố ý giả vờ thấy, với các đứa trẻ bên : "Đây chính là Khoang Trị Liệu, chắc hẳn các con đều công dụng của nó, bây giờ ai điều trị, hãy giơ tay đăng ký."

 

"Con ạ!" Phù Hân sự khuyến khích của Viên Minh An giơ tay và lên tiếng.

 

--- Tái sinh thiên tai, đến [Hoàn thành] (148) ---

 

Quý An mỉm , giọng nhẹ nhàng: "Tốt, bây giờ con lên ."

 

Phù Hân chút sợ hãi, Viên Minh An liền khuyến khích cô bé, Phù Hân cuối cùng cũng bước lên, tự Khoang Trị Liệu.

 

Thời gian điều trị ngắn, chỉ vài phút là xong, Phù Hân khi ngoài là một đứa trẻ chỉnh, lành lặn.

 

Từ khi ký ức, Phù Hân cảm giác hai chân và hai tay là như thế nào, đây là đầu tiên cô bé thử đủ tứ chi lành lặn, cô bé chỉ cảm thấy cảm giác đó kỳ diệu, , là một niềm hạnh phúc thể diễn tả bằng lời.

 

Phù Hân lẽ chính cũng mặt cô bé đầy nước mắt, đầu tiên cô bé bằng hai chân, lảo đảo, nhưng dù cô bé vẫn vui, cô bé còn thử dùng cánh tay mới mọc để cầm đồ, cánh tay mới của vững vàng giữ chặt đồ vật, Phù Hân như thể thấy một điều mới mẻ kỳ diệu nào đó.

 

"Mẹ ơi, , …" Phù Hân .

 

Viên Minh An lấy tay che miệng: "Mẹ thấy , Phù Hân của bây giờ là một đứa bé lành lặn , giống như những đứa trẻ khác."

 

Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Mân Côi chạy đến : "Chị Phù Hân, chị thể cùng bọn em chơi nhảy dây và đá bóng , còn học thể d.ụ.c nữa, quá!"

 

Phù Hân vẫn còn khá khép kín, cô bé dám chuyện nhiều với Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Mân Côi, liền giấu lòng Viên Minh An.

 

Viên Minh An khuyến khích Phù Hân: "Em gái và em trai thích con, mới mời con chơi, con chuyện với chúng, nếu chúng sẽ buồn, sẽ nghĩ con thích chúng, về nhà sẽ đấy."

 

Tiểu Thạch Đầu lập tức : " đó, con chuyện với chị mà chị để ý con, con sẽ buồn."

 

Viên Minh An khuyến khích Phù Hân lâu, cô bé mới khẽ : "Cảm ơn ạ."

 

Tiểu Hồng ôm con hổ con lớn hơn nhiều, híp mắt : "Không , bọn thích chị Phù Hân, chơi cùng chị!"

 

Đôi mắt to tròn của Phù Hân Tiểu Hồng, con hổ con trong lòng cô bé, khẽ khàng hỏi: "Em... em thể chạm ?"

 

Tiểu Hồng : "Được chứ, nó ngoan lắm, c.ắ.n ."

 

Tiểu Hồng đưa con hổ con gần, Phù Hân dùng cánh tay mới mọc của chạm con hổ con, trong mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

 

Lúc , chú hổ lớn vẫy đuôi, lững thững bước đến, nhẹ nhàng cọ chân Phù Hân. Phù Hân cảm nhận , đôi mắt mở to.

 

Viên Minh An con hổ cánh xanh mắt lam trong trại trẻ mồ côi hiểu chuyện, bình thường bao giờ hại bọn trẻ, đôi khi còn bảo vệ chúng, liền : "Cháu cứ chạm , nó cũng cháu vuốt ve."

 

Có thể thấy Phù Hân sợ hãi, nhưng khao khát vuốt ve cục lông mềm mại chiếm ưu thế. Cô bé vượt qua nỗi sợ hãi, chạm chú hổ lớn vài .

 

Quả nhiên, những thứ mềm mại là vũ khí nhất để chữa lành vết thương lòng của trẻ em. Quý An thầm nghĩ, khi về, nên tìm huấn luyện thú chuyên nghiệp để đưa một nhóm mèo hoặc ch.ó biến dị đến, lẽ sẽ giúp ích cho sức khỏe tâm lý của bọn trẻ.

 

"Bây giờ, ai còn chữa trị ?" Quý An hỏi.

 

Lần , bọn trẻ chỉ Quý An, miệng chúng như vỏ sò, c.ắ.n chặt hé răng.

 

Quý An hỏi hỏi nhiều , nhưng bọn trẻ ai trả lời, ngay cả bác sĩ tâm lý cũng khuyến khích lâu mà hiệu quả.

 

Quý An liền : "Được , nếu chữa trị, sẽ thu dọn."

 

Quý An dứt lời liền dậy định thu Khoang Trị Liệu. Một cô bé thấy Quý An thật sự định , vội vàng lên tiếng, vượt qua rào cản tâm lý mà : "Em... em cũng tứ chi và đôi mắt lành lặn."

 

Một bên mắt của cô bé bọn buôn mù. Quý An lập tức nở nụ dịu dàng, Viên Minh An cũng dẫn Phù Hân tới an ủi cô bé bằng giọng nhẹ nhàng.

 

Cô bé Khoang Trị Liệu, cũng chỉ vài phút liền bước .

 

Cô bé chữa lành thấy đôi mắt khỏe mạnh, xinh và tứ chi lành lặn của qua gương, liền òa nức nở. Quý An, Viên Minh An, Tiểu Hồng và Tiểu Thạch đều an ủi cô bé. Sau đó, cô bé chủ động yêu cầu chạm con hổ con và chú hổ lớn, Quý An đều đáp ứng yêu cầu của cô bé.

 

"Còn ai nữa ?" Quý An nghĩ rằng hai trường hợp , chắc chắn sẽ thêm nhiều đứa trẻ nữa. Ai ngờ, khao khát của bọn trẻ tràn ngoài, nhưng chúng vẫn chịu .

 

Quý An thở dài, thu Khoang Trị Liệu, thật sự giúp thêm đứa trẻ nào khác chữa trị.

 

Nỗi thất vọng của bọn trẻ là rõ ràng, nhưng chúng vẫn chịu mở lời. Một chuyện dễ dàng đạt như mà chúng cũng chịu lên tiếng, chẳng lẽ còn lớn tự tay dâng lên? Nếu hình thành thói quen như , bọn trẻ sẽ ?

 

Khoang Trị Liệu là của , bọn trẻ chữa trị lúc nào cũng , vội vàng gì lúc . Quý An dứt khoát thu dọn đồ đạc rời .

 

Tiểu Thạch, Tiểu Hồng, con hổ con, hổ cánh xanh mắt lam và con Viên Minh An tiễn tận cửa. Lúc chia tay, Phù Hân đầu tiên cảm ơn Quý An, Viên Minh An vui mừng đến rơi lệ nữa.

 

Quý An trở về về thẳng nhà mà đến Bộ Chỉ huy.

 

Anh định bàn bạc với Cố Cẩm Sanh về vấn đề cấp dưỡng giữa những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi và cha ruột của chúng.

 

Cố Cẩm Sanh bận, Quý An đợi lâu, Cố Cẩm Sanh mới khó khăn lắm mới sắp xếp thời gian để gặp .

 

 

Loading...