Bị Phản Bội Giữa Tận Thế, Tôi Trở Thành Dị Năng Cường Giả - Chương 5: Bí mật của Quý An ---
Cập nhật lúc: 2025-11-09 07:29:00
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Thần thuyết phục Quý An, liền sang tìm Đường Đường.
Đường Đường còn một chị họ ở nhà. Khi Trần Thần bước , hai đang ăn uống.
Bữa trưa của Đường Đường gà, vịt, cá và rau củ, món chính là cơm hai loại gạo (gạo tẻ và gạo lứt).
Bữa ăn , dù là tận thế một ăn, cũng khá xa xỉ .
Đường Ninh, đối diện cô , đang ăn bánh mì mốc. Đôi mắt cô dán chặt mâm cá thịt thịnh soạn của Đường Đường rời, lén lút nuốt nước bọt liên tục.
"Anh Thần, đến?" Đường Đường bất ngờ dậy, thèm ăn bữa tối xa hoa nữa, trực tiếp đẩy .
Trần Thần liếc Đường Ninh đầy ẩn ý, "Đường Đường, chuyện riêng với em."
Ở bên ngoài, Đường Đường luôn giữ hình tượng một đóa bạch liên hoa ngây thơ vô hại, chuyện với ai cũng dịu dàng, hòa nhã.
giờ đây, một mặt Trần Thần, cô còn giả vờ nữa. Ngẩng cao đầu, dùng cằm hất về phía đồ ăn thừa, với giọng điệu ban ơn của chủ nhân đối với nô bộc, : "Mấy món cho cô đấy, cô mang ngoài mà ăn, xa , lén chúng chuyện."
"Vâng." Đường Ninh khẽ đáp, đôi mắt dán chặt tàn canh lạnh cặn bàn, gần như là nhào tới.
Đường Ninh ôm bát cơm thừa canh cặn khỏi nhà, khỏi cửa bắt đầu ăn ngấu nghiến, dáng vẻ hệt như một con quỷ đói tám trăm năm ăn gì.
Không hiểu rõ ràng hề mưa, nhưng trong bát từng giọt nước rơi xuống. Đường Ninh đưa tay lau mặt, má đẫm lệ.
Bên trong căn nhà, Đường Đường thấy tất cả qua khung cửa sổ, ánh mắt lóe lên vẻ đắc ý.
Người chị họ của cô , thật sự giỏi giang. Trước khi tận thế đến, gia đình cô giàu , chú thím công việc cũng , như cô , nhà nghèo. Người chị họ ít khoe khoang sự ưu việt mặt cô , luôn đè bẹp cô nơi.
Thế mà giờ đây vẫn cô đè nén đến thở nổi, như một con ch.ó chỉ thể ve vãn xin xỏ mới ăn những thức ăn thừa của cô .
Có thể thấy con mà, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay, ai mà ai sẽ trở thành thế nào! Đừng ai coi thường ai!
"Đường Đường." Trần Thần kéo Đường Đường khỏi dòng suy nghĩ, vẻ mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết, "Em thật cho , rốt cuộc sợi dây chuyền đó là ?"
"Gì, gì mà chứ? Chỉ là em đeo lâu , tình cảm, nỡ trả cho thôi." Đường Đường đảo mắt lia lịa, vẻ mặt chột .
"Đường Đường!" Trần Thần nhấn mạnh: "Đến lúc mà em còn chịu thật !"
Mắt Đường Đường lập tức đỏ hoe, "Anh Thần, đây là đầu tiên gọi cả họ lẫn tên em, chỉ vì cái đó thôi ?"
Nói nước mắt Đường Đường rơi xuống, ấm ức nức nở .
Trần Thần mềm lòng ngay lập tức, xoa xoa thái dương, vẻ mặt bất lực như còn cách nào với Đường Đường, : "Đường Đường, đến lúc , em thật cho , nếu bảo vệ em thế nào .
Em đừng thấy Quý An bình thường quan tâm chuyện gì, dường như thứ đều quan trọng, nhưng thật tính cách cố chấp nhất.
Một khi đưa quyết định, ngay cả cũng thể đổi .
Anh đòi em sợi dây chuyền, nếu em trả, cả vạn cách để đoạt .
Sức mạnh của , em lập đội với bao nhiêu năm chắc , đáng sợ đến nỗi giống một bình thường. Ngay cả đích tay, cũng dám chắc thể đ.á.n.h thắng ."
Trần Thần Đường Đường, đôi mắt đen láy sâu thẳm, khi khác tập trung, luôn ẩn chứa một vẻ si tình. Điều đó khiến lồng n.g.ự.c Đường Đường như chú thỏ đang giật , đập thình thịch, mặt cô đỏ bừng như bốc cháy.
"Em thật cho , mới bảo vệ em thế nào!"
"Em, em thật mà." Đường Đường cụp mắt xuống, dám đôi mắt khiến cô mặt đỏ tim đập của Trần Thần.
"Thôi ." Trần Thần thở dài sâu sắc, "Hôm nay cứ thế . Đường Đường, cho em ba ngày để suy nghĩ. Ba ngày , em cho câu trả lời, nếu sẽ lo cho em nữa. Em tính cách của Quý An, nhất định sẽ tìm cơ hội đòi sợi dây chuyền. Ba ngày sẽ giúp em định ."
Đường Đường dùng mũi chân di di sàn, cúi đầu mũi giày, hề lên tiếng.
"Anh đây." Cuối cùng Trần Thần chỉ thể rời .
Đường Đường bóng lưng rời , thần sắc phức tạp, trong mắt lóe lên một thoáng do dự, nhưng nhanh sự kiên định thế.
Lúc Đường Ninh bước nhà, sự bồn chồn của Đường Đường cuối cùng cũng tìm thấy lối thoát. Cô lớn tiếng mắng Đường Ninh: "Ăn ăn ăn, cô chỉ ăn thôi hả? Cô là heo ? Heo còn đáng giá hơn cô, bây giờ một con heo thể đổi mười viên tinh hạch cấp một. Còn cô thì ? Một kẻ vô dụng ngay cả dị năng cũng thức tỉnh, một viên tinh hạch cũng thấy thừa! Cô chính là một con bọ hôi thối đáng ghê tởm!"
Đường Ninh một lời, quần áo mặc bao lâu giặt, lếch thếch, tóc bết đến mức thể chiên quẩy. Cô cúi gằm mặt, mái tóc dài che khuất khuôn mặt, rõ biểu cảm. Cả từ trong ngoài toát một vẻ chán chường u ám thường thấy ở những bình thường trong căn cứ.
"Nhìn thấy cô là xui xẻo, ngây ngốc đó gì, mau rửa bát cho ! Với quần áo mặc hôm nay, cũng mang giặt luôn ." Đường Đường mắng đủ , cảm thấy trong lòng thoải mái hơn, liền về phòng.
Đường Ninh cầm quần áo Đường Đường giặt. Nhìn dòng nước trong vắt trong xô, Đường Ninh dùng tay múc mấy ngụm lớn uống ừng ực, mới cảm thấy phổi còn khát cháy như .
Người bình thường bọn họ uống một ngụm nước còn khó hơn lên trời, dị năng giả uống nước cũng cần đổi lấy từ dị năng giả hệ Thủy.
--- Sau tai ương, trọng sinhHậu lai giả【Hoàn thành】(7) ---
Đường Đường thì , nước đầy đủ.
Ngay cả trong tận thế khi nguồn nước ô nhiễm, chỉ thể dùng nước do dị năng giả hệ Thủy cung cấp, cô những ngày nào cũng uống nước thoải mái, mà còn xa xỉ đến mức thể dùng để giặt những bộ quần áo chỉ mặc một ngày.
Đường Ninh múc một chai nước sạch giấu , đó mới với động tác máy móc mà giặt quần áo.
Đêm tối tận thế vì giảm bớt nguồn đèn chiếu sáng , mà còn đen hơn cả tận thế. Trong tình trạng đèn, gần như đưa tay thấy năm ngón.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/bi-phan-boi-giua-tan-the-toi-tro-thanh-di-nang-cuong-gia/chuong-5-bi-mat-cua-quy-an.html.]
Một bóng linh hoạt di chuyển nhanh chóng trong bóng tối, dừng một căn nhà nhỏ hai phòng ngủ. Không đó cách nào, nhanh dùng một sợi dây thép mảnh cạy cửa sổ, lật nhảy trong.
Bóng đó chính là Quý An, cửa sổ nhảy chính là cửa sổ phòng ngủ của Đường Đường.
Quý An bước , đầu tấm kính cửa sổ, cảm thán Trần Thần thật sự chiều chuộng Đường Đường.
Trong tận thế, các nhà máy ngừng hoạt động, những thứ như kính, ăn , nhu yếu phẩm thiết yếu, sớm ngừng sản xuất. Vì , tìm một tấm kính phù hợp cửa sổ thực sự khó khăn, mà căn nhà của Đường Đường vẫn thể dùng kính.
Đừng với là Đường Đường tự kiếm , Đường Đường bao nhiêu năng lực rõ nhất. Dị năng cũng là giả, còn gì thể là thật nữa chứ.
Cô chỉ là một đóa tơ hồng, chỉ bám víu khác mới sống .
Quý An nhẹ nhàng đến bên giường Đường Đường, phát hiện cô thở đều, ngủ ngon.
Với cảnh giác như thế , ai bảo vệ, cô mà ngoài nhiệm vụ , c.h.ế.t tám trăm . Rõ ràng vô dụng nhất trong đội là Đường Đường, thế mà tất cả nghĩ là , còn Đường Đường thì nhận nhiều thù lao nhiệm vụ hơn.
Quý An đưa hai tay , bóp chặt cổ Đường Đường, trong giấc ngủ vẫn vô tri vô giác. Chỉ là khi tay Quý An siết chặt, mặt Đường Đường dần hiện lên vẻ đau đớn. dù , phụ nữ vẫn tỉnh .
Đột nhiên Quý An buông tay, mặt nở một nụ tà mị.
Anh đổi ý định , sẽ g.i.ế.c cô nữa. C.h.ế.t thường dễ dàng hơn sống nhiều, xem thử, liệu Đường Đường khi mất dị năng còn thể một nữa chiếm trái tim Trần Thần như những gì thấy khi còn là hồn ma ? Hai họ liệu còn thể sống hạnh phúc ân ái cả đời như kiếp nữa ?
Đôi khi cái c.h.ế.t là dày vò, sống mới càng đau khổ.
Còn gì sảng khoái hơn việc hai kẻ thù từng yêu giờ đây oán hận, dày vò lẫn !
Quý An vươn tay thô bạo giật sợi dây chuyền khỏi cổ Đường Đường, Đường Đường cuối cùng cũng đ.á.n.h thức.
Cô rõ bất cứ thứ gì trong bóng tối, chỉ thể lờ mờ thấy một bóng đang giường.
"A..." Tiếng hét chói tai của Đường Đường còn thoát , Quý An bịt miệng .
Anh thô bạo kéo cô từ giường xuống, lôi đến bên cửa sổ. Ánh trăng mờ ảo, Đường Đường miễn cưỡng rõ đôi mắt quen thuộc đó.
Là Quý An!
Mắt Đường Đường trợn trừng, đột nhiên bắt đầu sức giãy giụa, miệng phát những tiếng 'ứ ứ'.
"Yên lặng!" Quý An lạnh lùng Đường Đường, tinh thần lực hóa thành từng sợi tơ mảnh thâm nhập sâu đại não của Đường Đường, khống chế não bộ cô .
Đường Đường bắt đầu dần ngừng giãy giụa, thần sắc trở nên đờ đẫn.
Khống chế cô , dễ hơn khống chế Trần Thần nhiều.
Chỉ cần một chút tinh thần lực hồi phục buổi chiều là đủ , dù Đường Đường cũng chỉ là một bình thường thức tỉnh dị năng. Nếu đổi là dị năng giả cấp một, một chút tinh thần lực hồi phục của Quý An cũng thể khống chế đối phương.
“Giờ thì hỏi gì, cô đáp nấy, rõ ?” Quý An hỏi.
“Rõ ạ.” Đường Đường đờ đẫn, con ngươi lờ đờ, trông như một con rối.
“Câu hỏi đầu tiên, bí mật của sợi dây chuyền, Trần Thần ?” Quý An hỏi.
“Chắc là ạ.” Đường Đường trả lời chậm chạp, giọng điệu chút kéo dài, “Hôm nay đến hỏi là sợi dây chuyền gì bất thường , còn hứa sẽ bảo vệ nó để cướp. , cho bí mật của sợi dây chuyền.”
Quý An câu trả lời của Đường Đường, thật Trần Thần nghĩ gì. Rõ ràng và là yêu, thiết hơn Đường Đường – một ngoài, mà bảo bối như sợi dây chuyền trao cho nhà , đem tặng cho ngoài.
Mối quan hệ của và Trần Thần, thì gì khác với mối quan hệ của và Trần Thần chứ!
Mèo con Kute
“Câu hỏi thứ hai, các sự bất thường của Quý An ?” Vấn đề khi Quý An còn là hồn ma hỏi . Có họ sớm phát hiện dị năng của ? Nếu cô , coi là bình thường, hãm hại thì thôi , thể móc tinh hạch dị năng giả trong não ngay lập tức?
“Biết ạ.” Đường Đường ngoan ngoãn gật đầu, hỏi đáp, “Cái kẻ tiểu nhân Quý An đó thể hiện rõ ràng như chúng phát hiện chứ! Kẻ thường nào thể đơn độc săn g.i.ế.c một con zombie cấp ba?”
“Cô cho rằng giấu diếm bí mật gì?” Quý An truy hỏi.
“Anh là một con quái vật.” Đường Đường giờ đang khống chế tinh thần, lời sự che đậy, đều là những suy nghĩ chân thật nhất trong lòng, nghĩ .
“Anh là một con quái vật đáng sợ. Dị năng mà thức tỉnh là dị năng hệ tinh thần, thể khống chế tinh thần khác. Khiến khác lời , con rối của ! Năng lực như , căn bản thứ mà một con nên , nhất định là ác quỷ bò từ địa ngục, chỉ để kiểm soát thế giới loài .”
Quý An đoán Đường Đường thể điều gì đó, nhưng ngờ cô rõ ràng đến , còn rõ hơn cả chính khi đó.
“Câu hỏi thứ ba, Trần Thần ?”
“Anh Thần ạ. Anh Thần cũng sợ hãi, nhưng còn cách nào khác, cho dù Quý An là một con quái vật, cũng nỡ g.i.ế.c .
Dù thì họ là bạn học từ cấp ba, yêu ở đại học, cùng sống c.h.ế.t suốt bảy năm trong tận thế, tình cảm của Thần dành cho sâu đậm, căn bản thể xuống tay g.i.ế.c .
Anh Thần còn , chuyện yêu Quý An rốt cuộc là xuất phát từ trái tim , là Quý An khống chế tinh thần.”
Nói đến đây, cảm xúc của Đường Đường đột nhiên trở nên kích động, suýt chút nữa thoát khỏi sự khống chế tinh thần của Quý An, Quý An đành tăng cường khống chế tinh thần mới kiểm soát Đường Đường.
“Anh Thần nhất định con quái vật đó khống chế tinh thần, nếu Thần thể thích con quái vật đó chứ!
Người Thần thật lòng thích là , mới là xứng đôi nhất với Thần, dị năng gian và trị liệu song hệ, mới là lợi hại nhất!”