Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 288: Đòn chí mạng của Mộc Vãn Tình và sự sụp đổ của Tấn Vương

Cập nhật lúc: 2025-12-01 05:43:35
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai bức thư ngỏ liên tiếp như hai cú đ.ấ.m trời giáng khiến Tấn Vương phủ tối tăm mặt mũi, danh tiếng tiêu tan, lòng ly tán.

Chuyện các tranh quyền đoạt lợi, đóng cửa bảo đ.á.n.h vỡ đầu cũng , nhưng cấu kết với ngoại tộc tàn sát đồng bào là lôi điểm mà bất cứ nào lương tri cũng thể chấp nhận. Nó chạm đến giới hạn đạo đức cuối cùng của họ.

sinh lòng bất mãn, binh lính tầng lớp cũng nhen nhóm ý định đào ngũ, lòng quân d.a.o động, ý chí chiến đấu sụt giảm nghiêm trọng. Họ tự hỏi: Rốt cuộc đang chiến đấu vì cái gì? Vì bá tánh, vì minh quân, vì bảo vệ tổ quốc thì còn . vì một kẻ bán nước cầu vinh, liệu đáng ?

Tấn Vương phủ ai ngờ đòn phản công của Mộc Vãn Tình sắc bén và hung tàn đến thế. Những lời bôi nhọ nhắm nàng giờ đây tự sụp đổ, phản phệ ngược chính bọn họ.

Họ cố sức bao biện, chĩa mũi dùi công kích Mộc Vãn Tình, khơi mào cuộc chiến nước bọt. đúng lúc , triều đình xác nhận: Tấn Vương phủ thực sự phản quốc, những bằng chứng cấu kết ngoại địch đều là thật, lấy danh dự của Hoàng đế đảm bảo.

Lời tuyên bố như đóng chiếc đinh cuối cùng quan tài của Tấn Vương phủ. Giờ đây, dù họ giải thích thế nào cũng chẳng ai tin. Bởi lẽ, phận của họ vốn chính danh, là phản đảng. Nếu họ thành công soán ngôi thì còn quyền , lịch sử thuộc về kẻ chiến thắng. lúc họ vẫn chỉ là loạn thần tặc tử, triều đình chính thống vẫn còn đó, lời của triều đình tự nhiên sức thuyết phục hơn.

Tấn Vương phủ từ xuống đều tức điên , nhưng chỉ bất lực trong cơn cuồng nộ. Sắc mặt Tấn Vương âm u đáng sợ khiến ai nấy đều rét run. Thuộc hạ nơm nớp lo sợ, dám ho he nửa lời mặt , sợ giận cá c.h.é.m thớt. Cái tên Thanh Bình Huyện chủ trở thành điều cấm kỵ tuyệt đối.

Chỉ quân sư là dám khuyên can vài câu: “Chủ thượng, ngài đừng nóng giận. Chỉ cần chúng chiếm kinh thành, ép Hoàng thượng thoái vị, lúc đó chúng gì mà chẳng , hươu cũng thành ngựa.”

Suy nghĩ thì đúng đấy, nhưng là chuyện khác.

Tâm trạng Tấn Vương cực kỳ tồi tệ, cái gì cũng thấy gai mắt: “Chiếm bằng cách nào? Đỗ gia quân hạ thêm hai thành nữa. Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, chúng mất mười một thành trì.”

Binh bại như núi lở, binh lính trận chịu dốc sức, bá tánh tìm cách bỏ sang phía địch. Dù chủ soái tài giỏi đến cũng đành bó tay. Hắn thể ngờ Mộc Vãn Tình chọn đúng thời điểm mấu chốt để tay, giáng cho một đòn chí mạng.

C.h.ế.t tiệt! Ả còn dám bảo mệnh vua, đến mức chính cũng bắt đầu hoài nghi bản . Thành Đỡ Phong hồ muối lớn như mà quan địa phương gì, bọn họ ăn hại đến mức nào cơ chứ? Lại để Mộc Vãn Tình vớ món hời lớn... Khoan , việc nàng chọn tấn công thành Phù Phong, liệu là ngẫu nhiên ?

Quân sư thấy thất thần, ho khan một tiếng, trải tấm bản đồ quân sự : “Chúng hãy dùng kỳ binh, nước cờ hiểm. Vòng qua chỗ , trực tiếp tập kích bất ngờ kinh thành. Hành động nhanh - gọn - lẹ, đ.á.n.h chiếm kinh thành khi kịp phản ứng.”

Họ đổi chiến thuật, đối đầu trực diện với Tây Lương nữa mà đ.á.n.h đòn phủ đầu, đ.á.n.h thẳng trung tâm đầu não.

Tấn Vương lạc quan như : “Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, sức chiến đấu của triều đình yếu đến thế . Để suy nghĩ .”

Mấy ngày nay quân sư suy tính nát óc, tóc rụng cả nắm: “Thay vì sống mái với Tây Lương, chi bằng rút củi đáy nồi. Chỉ cần bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn là thể hiệu lệnh thiên hạ, bắt Tây Lương cúi đầu xưng thần.”

Tấn Vương cần suy nghĩ liền phủ quyết: “Không thể nào. Đỗ Thiếu Huyên thà c.h.ế.t cũng sẽ lệnh . Hắn sẽ chỉ huy quân nam tiến để báo thù cho Hoàng đế.” Đỗ gia là ngoại thích của Tân hoàng, mối liên hệ quá sâu sắc, dù Đỗ Thiếu Huyên chịu xưng thần thì cũng chẳng dám dùng.

Quân sư hiểu đạo lý , nhưng trong hai cái hại chọn cái nhẹ hơn: “Thì ? Dốc lực cả nước để kiềm chế một Đỗ Thiếu Huyên, chẳng lẽ còn khó khăn hơn tình cảnh hiện tại?”

Tấn Vương nhớ kết cục của Đỗ Thiếu Huyên kiếp : lương thảo cạn kiệt, đói khát chiến đấu với ngoại xâm, cuối cùng thành vỡ, tuẫn tiết theo thành. kiếp , Mộc Vãn Tình ở đó, lương thảo liên tục tiếp tế, cứng rắn đ.á.n.h bại ngoại xâm. Hai kiếp, hai phận trái ngược, chỉ vì sự xuất hiện của một Mộc Vãn Tình.

Thư Sách

“Một Đỗ Thiếu Huyên đáng ngại. Hắn tuy giỏi đ.á.n.h trận nhưng giỏi quyền mưu, sớm muộn gì cũng xong đời.” Hắn dừng một chút, khó khăn thốt cái tên: “ Mộc Vãn Tình bù đắp khiếm khuyết đó của . Nếu cục diện thể cứu vãn, Tây Lương sẽ tự lập thành một quốc gia riêng.”

Hắn , Mộc Vãn Tình trong xương tủy là kẻ coi thường hoàng quyền, coi thường quyền uy, coi thường lễ pháp, là kẻ dã tâm bừng bừng, chỉ là nàng ngụy trang quá khéo mà thôi.

Quân sư ngay: “Vậy thì tìm cách ly gián quan hệ giữa hai họ.”

“Đỗ Thiếu Huyên...” Mặt Tấn Vương vặn vẹo, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả, “Hắn tình cảm với Mộc Vãn Tình.”

Quân sư từng tiếp xúc với Mộc Vãn Tình, điều về nàng đều chỉ kể . “Thì ? Trước quyền thế, tình cảm nam nữ là gì? Người đàn ông nào mà chẳng say gối mỹ nhân, tỉnh dậy nắm quyền thiên hạ?” Hắn tin Đỗ Thiếu Huyên thể chịu đựng việc quyền lực rơi tay khác, nhất là khi Mộc Vãn Tình lòng hơn .

Tấn Vương hừ lạnh: “Tuy thừa nhận, nhưng Tây Lương ngày hôm nay đều là công lao của Mộc Vãn Tình. Đỗ Thiếu Huyên đối thủ của nàng .” Nếu Mộc Vãn Tình , Tây Lương trong chớp mắt sẽ rơi tay nàng.

Quân sư: “...”

“Vậy ngài lo lắng Mộc Vãn Tình sẽ lật đổ Đỗ gia, trực tiếp lên ngôi Nữ hoàng ? Chắc đến mức đó chứ.” Đó là đại nghịch bất đạo.

“Ngươi thể coi thường phụ nữ trong thiên hạ, nhưng tuyệt đối thể coi thường Mộc Vãn Tình.” Tấn Vương cũng từng coi thường nàng, và thực tế giáng cho một đòn đau điếng, dạy cho một bài học nhớ đời. “Tài trí và mưu lược của nàng thua kém bất kỳ ai, nàng cũng sẽ cam tâm chịu khác .”

Quân sư theo bản năng thích phụ nữ tài giỏi, trong mắt , phụ nữ chỉ xứng đáng để sinh con đẻ cái. “Vậy cũng cần thần thánh hóa ả. Đã là con thì ai cũng điểm yếu, chỉ cần tìm đúng điểm yếu mà đ.á.n.h mạnh ...”

Đang dở thì bên ngoài truyền đến tiếng thông báo: “Chủ thượng, xảy chuyện !”

Sắc mặt Tấn Vương cứng đờ, tim thót lên: “Lại chuyện gì nữa?”

Thuộc hạ rón rén bước : “Thanh Bình Huyện chủ phát thư ngỏ.”

Mặt Tấn Vương tái mét. Nàng định bêu rếu gì nữa đây? Nàng đúng là khắc tinh của đời .

Thuộc hạ lí nhí: “ mà... nàng nhắm ngài.”

Trái tim Tấn Vương rơi trở lồng ngực, thầm thở phào nhẹ nhõm: “Mang thư đây. Để xem nàng giở trò quỷ gì? Tâm cơ nhiều thế thảo nào cao lên nổi.”

Câu mà chua chát thế. Ai đời soi mói chiều cao của đối thủ bao giờ? Quân sư nhịn liếc vài . Hắn đang để ý đến Mộc Vãn Tình một cách thái quá ?

yên tâm quá sớm. Khi rõ nội dung bức thư, mắt trợn trừng: “Không thể nào!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-288-don-chi-mang-cua-moc-van-tinh-va-su-sup-do-cua-tan-vuong.html.]

Trong thư, Mộc Vãn Tình tuyên bố: Tây Lương trồng thành công giống lương thực mới cho năng suất 7 thạch một mẫu (gấp đôi năng suất hiện tại), hơn nữa loại cây kén đất, chịu hạn chịu rét , dễ trồng.

Trời cao đức hiếu sinh, nàng nguyện ý chia sẻ thần vật với bá tánh nghèo khổ trong thiên hạ. Chỉ cần là dân quyền cai trị của Tây Lương thì sẽ phát hạt giống miễn phí, còn cử kỹ thuật viên hướng dẫn tận tình cho đến khi trồng. Lương thực thu hoạch thể bán cho quan phủ với giá cả hợp lý, đảm bảo đầu lo nghĩ.

Cuối cùng, nàng còn bồi thêm một câu đầy ác ý: Phàm là quan các phủ huyện quy thuận Tây Lương đều thể đến bàn bạc việc tiếp nhận hạt giống .

Tay Tấn Vương run lẩy bẩy, mặt cắt còn giọt máu. Quân sư thấy thầm kêu , cầm lấy bức thư xem qua, tay chân cũng bắt đầu run rẩy theo.

Chiêu qua thì nhắm Tấn Vương phủ, nhưng thực chất là đòn sát thủ chí mạng.

"Dân dĩ thực vi thiên" (Dân lấy ăn trời), lương thực là mạng sống của bá tánh, cũng là huyết mạch của triều đình. Thời buổi loạn lạc , bá tánh chỉ mong ăn no mặc ấm. Giống lương thực năng suất cao chẳng khác nào lương thực cứu mạng, họ sẵn sàng liều mạng để nó.

Tây Lương thần vật như , lòng dân trong thiên hạ đều hướng về đó, tự giác bảo vệ Tây Lương. Điểm c.h.ế.t ở câu cuối cùng: "quan các phủ huyện quy thuận". Điều tương đương với việc xé nát lòng dân sự cai trị của Tấn Vương phủ.

Bá tánh sẽ sinh oán hận. Oán ai? Đương nhiên là oán Tấn Vương phủ. Tấn Vương phủ chiếm đất mà chẳng tích sự gì, chỉ vơ vét mồ hôi nước mắt của dân, chẳng đem chút phúc lợi nào.

Nếu cả thiên hạ đều đen tối như thì gì, đằng Tây Lương tấm gương sáng chói lọi. Tây Lương bao, quan phủ chỉ phát phúc lợi, phát đồ ăn, phát hạt giống cho dân. Cùng là cai trị, tại Tấn Vương phủ tệ hại đến thế? Đã còn đòi so bì với Tây Lương? Có xứng ?

Tấn Vương vô đức vô năng mau xuống đài , đừng cản trở chúng quy thuận Tây Lương, đừng cản trở chúng nhận hạt giống !

Nghĩ đến viễn cảnh đó, quân sư cảm thấy cả .

Ba bức thư của Mộc Vãn Tình tưởng chừng rời rạc, nhưng thực chất là một chuỗi liên kế, tấn công diện Tấn Vương phủ. Nàng nắm bắt lòng quá chuẩn, điều khiển dư luận quá tài tình, chiêu nào chiêu nấy đều nhắm chỗ hiểm. Tấn Vương đọ với Mộc Vãn Tình - đến từ hiện đại với cả kho tàng kịch bản drama phong phú?

“Thật sự loại thần vật như ? Ta tin chuyện gì cũng rơi xuống đầu ả.”

Quân sư nhớ tới chuyện bông vải. Lúc đầu ai cũng tin, nhưng giờ thì ? Bán khắp nước, cung đủ cầu.

“Chúng tin quan trọng, quan trọng là bá tánh tin .”

Bá tánh tin ? Tin sái cổ!

Người khác thì thể nghi ngờ, nhưng Thanh Bình Huyện chủ thì chắc chắn . Xi măng, xe chở nước, thủy tinh, gương soi, áo bông, vải bông, áo len... tất cả đều là những thứ nàng . Giờ thêm giống lương thực năng suất cao cũng hợp lý.

Dân gian chấn động, hưng phấn kìm chế nổi. Trước đây chỉ một bộ phận dân chúng nhạy bén theo Tây Lương, giờ thì cả những nông dân chân lấm tay bùn thật thà nhất cũng chạy về phía đó.

Tấn Vương phủ coi như xong đời, chỉ còn một bộ phận tướng sĩ và quan trung thành là còn kiên định. họ chống biển , quản hàng vạn binh lính tầng lớp thấp? Đỗ gia quân đến, chủ động mở cổng thành dâng nộp, chẳng tốn một mũi tên hòn đạn nào. Đây là kỳ quan mà Đỗ gia quân chinh chiến bao năm từng gặp.

Đỗ gia quân tấm tắc khen ngợi, phục Mộc Vãn Tình sát đất. Huyện chủ nhà quá tài giỏi!

các tướng lĩnh cao cấp bắt đầu lo lắng.

“Thiếu chủ, công lao của Thanh Bình Huyện chủ lớn quá, nên thưởng nàng thế nào đây.”

Đỗ Thiếu Huyên bao giờ đ.á.n.h trận thuận lợi như thế . Đương nhiên, ít c.h.ế.t là chuyện .

“Đó là việc của Hoàng thượng, chúng lo lắng gì?”

“Ý thuộc hạ là...” Phó tướng cẩn thận thăm dò, “Ngộ nhỡ Thanh Bình Huyện chủ dã tâm, thì...”

Đỗ Thiếu Huyên cần suy nghĩ đáp ngay: “Nàng gì thì cho nàng tất cả.”

Phó tướng cuống lên: “ Tây Lương vốn là của Đỗ gia, bao thế hệ Đỗ gia đổ m.á.u hy sinh mới ngày hôm nay, thể chắp tay dâng cơ nghiệp tổ tông cho khác?”

Đỗ Thiếu Huyên hiểu ý , nhàn nhạt : “Trên triều đình, tài mới vị trí cao; trong quân đội, tôn sùng kẻ mạnh. Thanh Bình Huyện chủ bề ngoài yếu đuối mong manh, nhưng lật đổ ai chỉ là cái chớp mắt. Cho nên đừng nghĩ nhiều, nàng thích lời. Hơn nữa, nàng chướng mắt Tây Lương.”

Phó tướng ngẩn . Lượng thông tin lớn quá, rốt cuộc là ý gì đây?

Đỗ Thiếu Huyên giải thích nhiều, những chuyện chỉ cần hiểu là .

Bên , Tấn Vương thấy tình thế ngày càng nguy cấp, đành chấp nhận kế sách của quân sư, lén lút dẫn một đội nhân mã tấn công về phía kinh thành. rời khỏi vương phủ, tin tức bại lộ...

 

 

 

 

 

 

 

Loading...