Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 27

Cập nhật lúc: 2025-11-05 14:47:37
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Lf9NukroY

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Mộc Vãn Tình chỉ hờ hững liếc qua, môi đỏ khẽ mở, một dãy vanh vách.

“Hôm nay tổng cộng bán 42.000 cục, trong đó hai mươi mốt ngàn cục là xà phòng thơm, hai mươi mốt ngàn cục là xà phòng thường. Tính cả phần mua hai mươi tặng một, tổng thu là ba ngàn lượng. Trừ chi phí, lợi nhuận là hai ngàn rưỡi lượng, bởi vì cần trả công nhân.”

Cả phòng tĩnh lặng, tất cả đều kinh ngạc thôi.

Nàng ở ngoài bán hàng cả ngày, bán bao nhiêu cục? Lại còn cụ thể đến từng loại?

Làm thể lập tức tính bộ tiền? Ngay cả lợi nhuận cũng tính xong !

Phải rằng, cả đám bọn họ đếm hồi lâu mới con trong mấy cái rương tiền .

Lý phó đội bội phục nàng vô cùng, giơ ngón tay cái lên: “ là ba ngàn lượng. Tam tiểu thư, cô lợi hại quá .”

Trước là "Mộc tam tiểu thư", bây giờ là "Tam tiểu thư", chỉ bớt một chữ "Mộc", nhưng ý nghĩa khác hẳn.

Mộc Vãn Tình thản nhiên như , dường như chẳng hề để tâm: “Chút tài mọn mà thôi.”

Nàng thích phô trương, nhưng chỉ khi đủ kinh diễm, đủ mạnh mẽ, mới thể trấn áp tất cả ở đây.

Nàng chờ cơ hội lâu . Thành bại chỉ trong một , tự nhiên chơi một ván lớn.

Nàng " vẻ" vô cùng thành công, khiến kính nể.

Càng bí ẩn, càng khiến kính sợ.

Nàng bận rộn suốt hai ngày, tinh thần tập trung cao độ, đầu óc ngừng xoay chuyển, khống chế từng chi tiết nhỏ, tâm trí đều mệt mỏi.

“Theo thỏa thuận, chia 450 lượng. cần vội đưa cho , ngày mai hẳn là còn một đợt buôn bán nữa…”

Một quan sai vội la lên: “Cái gì? Vẫn còn? Ngày mai họp chợ, chợ.”

Mộc Vãn Tình vuốt lọn tóc ẩm, thong dong : “Ta tung tin ngoài . Nếu gì bất ngờ, các thương gia ở xa đang đường tới đây. Khứu giác của thương nhân là nhạy bén nhất.”

Lời nàng khiến khác bán tín bán nghi, nhưng Tằng đại nhân tận mắt thấy thủ đoạn của nàng, nên chút do dự lựa chọn tin tưởng.

“Còn ngây đó gì? Mau ăn cơm , ăn xong thì xuyên đêm. Làm bao nhiêu bấy nhiêu.”

Ba ngàn lượng nhẹ nhàng túi, những từng thấy nhiều tiền như đều nghĩ: Ngủ cái gì nữa? Hắn thể ăn uống ngủ mà liền mấy ngày mấy đêm.

Hắn sở thích gì khác, chỉ yêu tiền!

Các thuộc hạ rầm rộ hưởng ứng, nhiệt tình hừng hực.

Mộc Vãn Tình chỉ nghỉ ngơi, nàng xoa xoa mi tâm: “Ta đang tuổi ăn tuổi lớn, thức đêm nổi.”

Thấy vẻ mệt mỏi thể che giấu của nàng, Tằng đại nhân ân cần lạ thường: “Không cần cô tự giám sát , cô mau về nghỉ ngơi , ở đây chúng .”

Nếm ngon ngọt , đám quan sai nhiệt tình tăng vọt, mỗi thể chia mấy chục lượng cơ mà.

Ai thể từ chối cơ hội kiếm tiền đang dâng đến cửa chứ?

Nhất định ! Không cho cũng !

Mộc Vãn Tình chẳng quan tâm họ gì, nàng về phòng đ.á.n.h một giấc ngon lành.

Quả nhiên, ngày hôm , lục tục ít thương gia tin tìm đến, tất cả đều từ phủ thành tới. Họ vung ngân phiếu đòi đặt hàng, bao nhiêu lấy bấy nhiêu.

Xà phòng mới thành hình kéo ngoài bán.

Tằng đại nhân đầu tiên thế nào là "tài nguyên cuồn cuộn tới".

Vậy vấn đề là, tại đây ông thấy kiếm tiền đặc biệt khó khăn? Nói cho cùng, là do ông ngốc nghếch lâu quá ?

Nguyên dự định dừng ba ngày, trì hoãn như nên thêm mấy hôm.

Mỗi ngày đều bận rộn, nhưng tâm trạng ai nấy đều vô cùng vui sướng.

Đám lưu phạm mỗi ngày bao ba bữa, thịt, rau, cơm trắng để ăn.

Đám quan sai mỗi ngày đều tiền túi, nào nấy kích động như tiêm m.á.u gà.

Mà Mộc Vãn Tình là thắng lớn nhất, nàng chia hơn một ngàn lượng bạc.

Mỗi quan sai cũng chia mấy trăm lượng bạc, tuy nhiều bằng Mộc Vãn Tình, nhưng tất cả đều tâm phục khẩu phục.

Người bản lĩnh, đó là nàng xứng đáng nhận.

Phương t.h.u.ố.c là của nàng, mỗi quy trình, mỗi cương vị đều do nàng sắp xếp, nguồn tiêu thụ cũng do nàng mở . Toàn bộ quá trình đều do một tay nàng thu xếp.

Có thể , nàng dùng sức của một để gánh cả đội.

Bọn họ kính phục cường giả năng lực, bản lĩnh! Nàng quá mạnh!

“Nếu ngày nào cũng kiếm tiền thế thì .” Buôn bán là sẽ nghiện, hận thể cứ thế kiếm tiền đến già.

Tằng đại nhân quyết định ngày mai khởi hành: “Nghĩ chuyện , lên đường ? Chính sự quan trọng hơn.”

Đám quan sai thất vọng, bỗng hỏi: “Tam tiểu thư, cô cách nào vẹn cả đôi đường ?”

Hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi, ôm hy vọng quá lớn.

Mộc Vãn Tình với mấy ngàn lượng ngân phiếu trong lòng, nhấp ngụm quan sai pha, lười biếng gẩy đĩa lạc rang muối mà đầu bếp đưa lên, uể oải mở miệng: “Có chứ.”

Mọi đồng loạt sang, mắt sáng rực: “Mong Tam tiểu thư chỉ giáo.”

“Chuyện …” Mộc Vãn Tình bóc một hạt lạc cho miệng, cố ý vẻ bí hiểm.

Mọi đều sốt ruột c.h.ế.t, hận thể gọi nàng là tiểu tổ tông, mau mà.

“Tam tiểu thư, chúng một nhà mà, ý kiến gì nhất định cho bọn .”

đúng , Tam tiểu thư băng tuyết thông minh, cơ trí quyết đoán, phong thái đại tướng. Lão Triệu đây đặc biệt khâm phục cô. Ai dám bắt nạt cô, đầu tiên tha.”

“Tam tiểu thư, bạn chân thành nhất của cô, nguyện vì cô mà sinh tử.”

Tằng đại nhân cảm thấy đám thuộc hạ thật đáng tin, từng tên một đều phản . Nhìn xem, tất cả đều đang nịnh nọt Mộc Vãn Tình.

, ông còn ân cần hơn bất cứ ai. Ông đích bóc mấy hạt lạc đưa qua: “Tam tiểu thư, ý tưởng gì cứ , chúng cùng thương lượng. Ta tin tưởng trí tuệ của Tam tiểu thư ai sánh bằng.”

Ai thể mang lợi ích cho ông, ông sẽ coi như báu vật mà cung phụng, sai .

Mộc Vãn Tình hờ hững nhận lấy lạc, nhưng ăn.

“Hiện tại, điều Tằng đại nhân băn khoăn là việc buôn bán sẽ chậm trễ hành trình, đúng ? Vậy thì, nếu chúng xe ngựa, xe la để đường nhanh hơn thì ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-27.html.]

Lý phó đội giật : “Ý cô là, mua xe ngựa xe la cho bọn họ? Thế , bọn họ xứng, cũng hợp quy củ.”

“Xe ngựa đắt lắm, hơn 300 thì cần bao nhiêu xe? Chúng nhiều tiền như .”

Đây đúng là một ý kiến tồi, giống như thông minh nghĩ . Mộc Vãn Tình thở dài một , sự khác biệt trong tư duy giữa nàng và họ rộng như Thái Bình Dương.

“Bảo họ tự vay tiền mua, các ông cần tốn một xu.”

Lý phó đội nịnh nọt: “Cái gì? Ta hiểu. Tam tiểu thư, cô cứ từ từ , kỹ một chút. Bọn là kẻ thô kệch, đầu óc tương đối ngu dốt.”

Nếu là thông minh thì sớm leo lên cao , cũng sẽ một tên nha dịch tầng thấp nhất, vì một chút tiền mà vượt ngàn dặm áp giải phạm nhân lưu đày.

Mộc Vãn Tình hài lòng với thái độ của ông : “Chính là, các ông bỏ tiền mua xe …”

Một quan sai nhịn ngắt lời: “Vay tiền? Bọn họ lấy tiền mà trả?”

Mộc Vãn Tình trợn trắng mắt: “Có thể để hết câu ?”

Những khác đều lườm gã đồng bạn. Xen cái gì? Đầu óc ngươi thể so với Tam tiểu thư ?

Gã quan sai ngượng ngùng sờ mũi: “Cô , sai , nên ngắt lời cô.”

Địa vị của Mộc Vãn Tình khác xưa, nàng quyền lên tiếng nhất định và giành sự tôn trọng của các quan sai, nhưng vẫn còn cách mục tiêu của nàng một .

“Các ông mua xe, bảo họ ký giấy nợ trả góp. Có xe là thể lên đường nhanh chóng. Cứ đến trấn nào náo nhiệt, chúng dừng vài ngày, bán một đợt xà phòng thơm. Như , chúng sẽ luôn thị trường mới, khách hàng mới, lo về nguồn tiêu thụ.”

Bán xong chỗ chỗ khác.

“Quan trọng nhất là, sẽ chậm trễ hành trình.”

Mọi chấn kinh. Lại thể như ?

Nghe vẻ đáng tin, đối với bọn họ thì vô cùng lợi, thể !

Tằng đại nhân vẫn còn tỉnh táo hơn, ông hỏi thẳng: “Vậy bọn họ lấy gì trả tiền? Chẳng lẽ trả công cho họ?”

Mộc Vãn Tình tủm tỉm: “Trả một chút , tính theo sản phẩm. Làm nhiều hưởng nhiều, dùng bản lĩnh để kiếm tiền, như sẽ huy động tính tích cực của .”

“Đương nhiên, cũng thể để họ thoải mái nhàn nhã thùng xe mà gì. Dù cũng là lưu phạm, chịu khổ chịu tội mới đúng. Như cũng dễ dàng ăn với cấp , để chút lời tiếng nào.”

Nàng năng đầy chính nghĩa: “Ta đề nghị 'cải tạo lao động'.”

Tằng đại nhân ngẩn : “Giải thích thế nào?”

“Dùng lao động để cải tạo họ, thúc đẩy họ ý thức rõ ràng tội của , để họ hối cải, một nữa trở thành trung quân ái quốc.”

“Nữ quyến thể phát huy sở trường, chút nữ công may vá. Đàn ông thì chép sách, đồ thủ công. Tiền kiếm các ông thể trích một ít. Tóm một câu, thể để ai rảnh rỗi, rảnh rỗi là sinh sự.”

Tằng đại nhân trợn mắt há mồm. Cha ơi! là cha ơi!!

Bắt khác việc kiếm tiền cho , còn mỹ hóa nó thành "cải tạo lao động", lý do thật là hùng hồn, thật là đường hoàng.

Điều tuyệt diệu hơn nữa là, phương án đúng là một mũi tên trúng mấy con chim, bên nào cũng lợi.

Đám quan sai thể kiếm một khoản hoa hồng, mà cũng sợ tố cáo là việc đàng hoàng.

Đám lưu phạm thì cần dầm mưa dãi nắng, cần cuốc bộ, đỡ vất vả hơn, cũng giảm bớt thương vong.

Không chỉ , họ còn thể quang minh chính đại kiếm tiền, lót đường cho cuộc sống ở biên quan .

Các thuộc hạ sôi nổi trầm trồ khen ngợi: “Ý quá, Đầu lĩnh, cứ .”

Bọn họ còn thể kiếm chác một khoản từ việc .

“Tam tiểu thư, vẫn luôn cho rằng đàn bà chỉ lóc, chẳng tích sự gì. Là cô cho , phụ nữ cũng mưu trí như cô, thật đáng gờm.”

“Tam tiểu thư, cô đúng là nữ Gia Cát, mà cũng nghĩ chủ ý .”

Mộc Vãn Tình kỳ quái hỏi : “Việc gì khó ? Tùy tiện nghĩ là mà.”

Đám quan sai: …

Không thể trêu , thể trêu .

Thư Sách

Tuyệt đối đắc tội vị Mộc tam tiểu thư . Nàng xử lý ngươi chỉ là chuyện trong một giây, mà ngươi khi chịu thiệt còn tại .

Một quan sai rụt rè giơ tay: “Vậy, lỡ như đến biên quan mà vẫn kiếm đủ tiền xe ngựa thì ?”

Mộc Vãn Tình im lặng, kéo Mộc nhị gia đang ngẩn ngơ ngoài: “Trời còn sớm, chúng về thôi.”

Quan sai bóng lưng hai cha con biến mất, chút mê mang: “Sao cô ? Còn trả lời mà…”

Lý phó đội ôm mặt thở dài. Hắn nghĩ đủ ngu , ai dè thuộc hạ còn ngu hơn. “Không kiếm đủ thì thu xe ngựa, đơn giản mà cũng hỏi? Sao chịu động não gì hết, Tam tiểu thư chê thấy .”

Bị ghét bỏ , rõ ?

Gã quan sai cũng tức giận, ngây ngô : “Vậy nghĩa là, chúng chắc chắn lời?”

.” Lý phó đội chẳng buồn để ý đến .

“Đầu lĩnh, tìm một nha hầu hạ sinh hoạt hàng ngày cho Tam tiểu thư ? Để nàng bận tâm mấy việc vặt vãnh , thật sự là đại tài tiểu dụng (dùng d.a.o mổ trâu g.i.ế.c gà). Có thời gian đó bằng để nàng nghĩ thêm cách kiếm tiền. Ta thấy bản lĩnh của nàng chỉ dừng ở đây .”

Tằng đại nhân cũng đồng ý với điểm : “Để hỏi ý nàng .”

Ông dặn dò gã quan sai thường ngày phụ trách hậu cần: “Tiểu Giang, Tam tiểu thư thích ăn rau dưa củ quả tươi, ngươi thấy thì mua một ít.”

“Được .”

Tằng đại nhân về phía đầu bếp: “Tiểu Hàn, mấy ngày nay ngươi nấu ăn , để Tam tiểu thư nghỉ ngơi nhiều một chút, dạo nàng vất vả quá .”

Đối với bản lĩnh thì nịnh nọt.

“Vâng.” Đầu bếp kiêu ngạo vô cùng. Sư phụ nhà đúng là lợi hại!

Ừm, tuy rằng sư phụ là do tự phong.

Người nhà họ Mộc ngơ ngác đống ngân phiếu giường, mắt ai cũng trợn tròn.

“Kiếm nhiều ? Không xà phòng bán đắt ?”

Mộc Vãn Tình kiếm tiền nên tâm trạng , tiền đủ để bọn họ thuận lợi đến biên quan. “Số lượng lớn, bán rẻ mà vẫn lời.”

Động tác của Mộc nhị phu nhân bỗng khựng , ánh mắt mờ mịt khôn tả: “Tình nhi, con nấu ăn ngon còn thể là đột nhiên khai khiếu. con xà phòng từ khi nào? Sao chúng hề ? Con đổi… lớn quá…”

Đây thật sự là con gái của bà ?

Không khí trong nhà lập tức cứng .

 

 

 

Loading...