Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 229:---
Cập nhật lúc: 2025-11-25 09:19:33
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rất nhiều từng thấy cây bông vải ở Đỗ phủ, nhưng họ chỉ coi nó như một loại cây cảnh .
Mãi đến khi Mộc Vãn Tình dựa việc dâng bông lên triều đình mà phong Huyện chủ, mới tò mò ngớt, nhao nhao ngóng tin tức về loại cây .
Tuy nhiên, Mộc Vãn Tình ít khi tham gia tiệc tùng xã giao, mà trong tộc Mộc thị cũng chẳng gì nhiều để kể.
Mộc Vãn Tình mỉm : "Thời tiết gì bông? Phải đến tháng chín, tháng mười mới là mùa nở hoa."
Vị quý nữ cẩn thận dò hỏi: "Vậy đến lúc đó ngài bán cho ít hạt giống nhé? Người nhà đều thích bông vải."
Nàng mở miệng, những khác cũng hùa theo: "Ta cũng mua một ít."
Mọi ở đây đều tiền đất, nhân cơ hội "đu trend" một chút. Đến Hoàng thượng còn khen là đồ thì chắc chắn là lợi lộc .
"Nông trang của mấy vạn mẫu đất còn gieo đủ nữa là." Ngay khi đang thất vọng, Mộc Vãn Tình đổi giọng: "Tuy nhiên, thể hỏi thử các thương nhân đến từ Tây Vực xem họ hạt giống ?"
"Chúng cũng thể trồng ?" Mọi đường vòng nãy giờ cũng chỉ cốt để hỏi câu .
Mộc Vãn Tình ước gì cả thiên hạ đều trồng bông, càng nhiều càng : "Đương nhiên . Bông vải do sáng tạo , ai trồng thì trồng, trồng bao nhiêu cũng ."
Nàng chỉ cần nắm giữ kỹ thuật dệt và kênh phân phối là đủ. Có tiền cùng kiếm, thị trường lớn như , một nàng nuốt trôi.
Mọi đều hớn hở mặt. Xem Thanh Bình Huyện chủ cũng độc đoán. "Vậy rốt cuộc bông vải dùng để gì?"
"Làm quần áo, chăn nệm, giày mũ chống rét." Mộc Vãn Tình tươi như hoa, "Mọi trồng bao nhiêu bông, cứ mang đến bán cho ."
"Ngài thu mua á?" Có ngạc nhiên.
Đôi mắt đen láy của Mộc Vãn Tình sáng ngời, vẻ mặt đầy chân thành: " . Giá cả chăng, đảm bảo để chịu thiệt. Có bao nhiêu thu bấy nhiêu."
Mọi , trong mắt ánh lên sự hưng phấn. Chuyến quả uổng công.
Phải về lùng sục hạt giống ngay mới , tranh thủ húp ngụm nước canh đầu tiên.
Mọi càng thêm nhiệt tình, vây quanh Mộc Vãn Tình xin chỉ giáo cách trồng bông.
Mộc Vãn Tình cũng giấu nghề, gì nấy, tỉ mỉ từ khâu gieo hạt, ươm mầm, ngắt ngọn đến thu hoạch, tập tính sinh trưởng của cây bông, trồng cho khoa học...
Nàng giảng giải quá chi tiết khiến vội vàng lấy giấy bút ghi chép. Trong chốc lát, khung cảnh chẳng khác gì một lớp học cần mẫn.
Đỗ phu nhân im lặng cảnh , tâm trạng chút phức tạp. Cây bông khi ở trong tay bà chỉ để ngắm, tay Mộc Vãn Tình tỏa sáng rực rỡ, hái tiền.
Đỗ đại tiểu thư liếc , hạ giọng nhắc nhở: "Mẹ, Đỗ gia chúng cần phần công lao . Công cao lấn chủ (công lớn lấn át chủ) là đại họa đấy."
Đỗ Soái là quan võ đầu, trấn thủ Tây Lương, vinh hiển tột bậc , thế là đủ.
Đỗ phu nhân rùng , chút toan tính nhỏ nhen nhen nhóm dập tắt. Phải , công lao quá lớn, phong thể phong thêm, thưởng thể thưởng thêm, thì chính là lúc tai vạ ập đến.
Mộc Vãn Tình bất động thanh sắc liếc bà . Nghe Đỗ phu nhân sức khỏe kém cần tĩnh dưỡng, trừ những dịp quan trọng thì ngoài. Dù ngoài cũng chỉ một lát về. Việc trong phủ hiện do mấy vị đại quản gia cùng xử lý.
Ừm, tuyệt đối thể để Đỗ phu nhân ý tưởng "chia quyền quản gia" là do nàng hiến kế. Nàng chỉ cung cấp ý tưởng thôi, quyền quyết định là ở Đỗ Soái, liên quan gì đến nàng cả.
Chính là như !
Nàng , chút gánh nặng tâm lý: "Việc cũng cảm ơn Đỗ phu nhân. Nếu nhờ vườn bông của phu nhân thì cũng thứ như ."
Đỗ phu nhân: "..." Thà cô đừng khen còn hơn.
Trong tiếng pháo nổ vang trời, Mộc T.ử Thành mặt mày hớn hở đón tân nương cửa. Hôn lễ tất trong tiếng chúc phúc của .
Sau khi lễ tất, Kỷ Trừng đưa tân phòng. Mộc T.ử Thành vén khăn voan đỏ, thê t.ử kiều diễm của mà kìm ngây ngô.
Kỷ Trừng đỏ bừng mặt, trong lòng ngọt ngào như mật.
Hai vợ chồng , khí tình tứ lan tỏa.
Mộc T.ử Thành kịp mấy câu kéo ngoài mời rượu.
Kỷ Trừng một giường, trong lòng hoang mang, bụng đói cồn cào. Từ sáng sớm đến giờ nàng ăn chút gì.
"Tiểu thư, lúc em mang theo mấy miếng bánh, ăn tạm lót ."
Người là T.ử Diệp - nha hồi môn của nàng. Ả móc từ trong túi hai miếng bánh khô khốc.
Kỷ Trừng do dự một chút, định đưa tay nhận thì thấy động tĩnh bên ngoài, vội vàng rụt tay , ngay ngắn.
Một tiếng lanh lảnh vang lên ngoài cửa: "Đại tẩu, ?"
Là giọng Mộc Vãn Tình. Kỷ Trừng vội dậy mở cửa. Quả nhiên là cô thiếu nữ xinh , duyên dáng: "Muội ."
Mộc Vãn Tình tủm tỉm bưng một cái khay : "Đói ? Lại đây ăn chút gì ."
Trên khay là một bát miến nóng hổi, sắc hương vị đầy đủ, kèm theo mấy đĩa thức ăn tinh tế.
Bụng Kỷ Trừng càng réo tợn, nhưng nàng vẫn e dè: "Bây giờ ăn ?" Chẳng dặn là tân nương ăn ít uống ít ?
"Sao ?" Mộc Vãn Tình ngạc nhiên hỏi . "Đừng quan tâm mấy cái quy củ hủ lậu đó, đói là ăn."
Kỷ Trừng thầm thở phào nhẹ nhõm. Thái độ của Mộc Vãn Tình chính là thái độ của nhà chồng. Nàng bảo là , ai dám .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-229.html.]
Ở nhà cha dặn dò nàng đủ điều: hầu hạ bố chồng, chăm sóc em chồng, chê bai nhà họ nghề buôn bán từng là dân lưu đày.
Ôi trời, nàng nào dám chứ.
Mộc gia bình thường đến nhưng một nhân vật như Mộc Vãn Tình thì là phi thường . Nói thật, hôn sự thành công, tám phần là do Mộc Vãn Tình. Muốn sống ở nhà chồng, tạo quan hệ với cô em chồng .
Nàng ăn từng miếng nhỏ, nước dùng đậm đà, sợi miến dai ngon, vô cùng miệng.
Nàng vui vẻ: "Muội , đầu bếp nhà tay nghề quá, lộc ăn ."
Mộc Vãn Tình lúc nãy ăn đầy bụng điểm tâm nên giờ no căng, thuận miệng : "Sau ăn gì thì cứ báo một ngày. Mỗi bữa mỗi gọi một món (gọi món theo sở thích). Khẩu vị nhà cũng sàn sàn . Còn ăn vặt điểm tâm thì cứ phố ẩm thực mà mua, bộ chút là tới."
Thư Sách
Thực là đều ăn theo khẩu vị của nàng, nàng ăn gì ăn nấy, riết quen.
Người Mộc gia trải qua gian khổ lưu đày nên dưỡng thành thói quen tiết kiệm. Giờ tuy đổi đời, sống sung túc nhưng vẫn giữ nếp sống : Có thể ăn đồ ngon, đắt tiền nhưng tuyệt đối lãng phí.
trong mắt một , thế là keo kiệt.
"Mới một món thôi á?" T.ử Diệp kinh hô, tin tai . Ở Kỷ gia, tiêu chuẩn ăn uống của chủ nhân mỗi bữa là sáu món mặn, một canh, một cháo và hai món điểm tâm.
Mộc Vãn Tình liếc ả. Đây là một trong bốn đại nha hồi môn của Kỷ Trừng ?
Sắc mặt Kỷ Trừng đổi, khẽ quát: "T.ử Diệp, vô lễ! Muội , Tím Diệp trung thành nhưng đầu óc linh hoạt lắm, cũng ăn ."
Mộc Vãn Tình ý giới thiệu nếp sống trong nhà để chị dâu dễ hòa nhập. Gả đây đương nhiên theo nếp nhà chồng (nhập gia tùy tục).
Mỗi một món, nhà sáu là sáu món, quá đủ ăn . Nhà nàng thói quen ban đồ ăn thừa cho hạ nhân.
Người trong nhà ít thời gian tụ họp, mỗi bữa cơm chung đều quý giá. Tất nhiên, nếu Kỷ Trừng thực sự quen, thể mở bếp riêng tự nấu.
"Trước từng gặp ?"
Nàng từng việc chung với Kỷ Trừng một thời gian, quen thuộc với hầu bên cạnh Kỷ Trừng, nhưng ấn tượng gì về cô gái .
Thật kỳ lạ. Thông thường, nha cận của thiên kim thế gia đều đào tạo từ nhỏ, quy củ nghiêm ngặt, ai cũng sở trường riêng và quan trọng nhất là lòng trung thành. Đại nha càng là tâm phúc chọn lựa kỹ càng, tuyệt đối chuyện nửa đường chen ngang.
Mấu chốt là, T.ử Diệp giống hầu. Ăn chừng mực, cử chỉ cũng dấu vết dạy bảo nghiêm khắc.
"À... chuyện ..." Kỷ Trừng ngập ngừng.
Mộc Vãn Tình nhướng mày: "Không tiện ?"
Kỷ Trừng ngờ nàng nhạy bén đến thế, khổ một tiếng: "Nàng ... coi như là biểu , là con gái của... ."
Nàng ấp úng, dường như nỗi niềm khó .
"Để biểu nha ?" Mộc Vãn Tình ngẩn , ngay đó cau mày. "Đại tẩu, quy củ . Thân thích là thích, hầu là hầu, tuyệt đối lẫn lộn."
Nếu sẽ để hậu họa khôn lường.
Kỷ gia chắc hồ đồ đến thế chứ? Không , chuyện cho rõ ràng.
Kỷ Trừng tính Mộc Vãn Tình, dám giấu diếm, bèn đuổi hết nha ngoài mới nắm tay Mộc Vãn Tình kể thật:
"Ta thật nhé. T.ử Diệp là con gái riêng (ngoại thất nữ) của . Dạo tìm đến nhận tổ quy tông nhưng trong nhà chuyện đồn ngoài, bèn tạm thời an trí bên cạnh . Định là đợi vài tháng nữa tìm cái cớ gả nàng là xong chuyện."
Phận con riêng của vợ lẽ bên ngoài, phận quá thấp kém rõ ràng, nhà t.ử tế thường cưới. Làm thì cam lòng. Nghĩ nghĩ , đành để ả theo Kỷ Trừng "dát vàng" lên , lấy danh nghĩa đại nha của Kỷ gia để gả , may kiếm tấm chồng trong sạch.
Khóe miệng Mộc Vãn Tình giật giật: "Kết hôn là chuyện của hai họ, nếu giấu giếm thì thành lừa hôn (lừa đảo hôn nhân), cần gì thế? Nếu chỉ gả nhà t.ử tế thì đơn giản thôi. Trong xưởng của ít dân lương thiện, thật thà chăm chỉ. Cùng lắm thì cho thêm chút của hồi môn, cuộc sống vẫn thoải mái như thường."
Trước khi cưới rõ ràng, chấp nhận thì cưới, thì thôi. Chứ cưới xong mới vỡ lở thì thể thống gì? Kỷ gia mất mặt đành, còn liên lụy đến thanh danh Mộc gia.
Còn nếu tâm địa quá lớn, trèo cao, thì rắc rối còn to hơn.
Kỷ Trừng cũng thấy đây là tối kiến, nhưng chịu nổi đẻ lóc van xin.
"Được, . Muội bảo ."
Chịu khuyên là nhất. Mộc Vãn Tình sợ thông minh, chỉ sợ kẻ ngu dốt mà cố chấp.
Mắt Mộc Vãn Tình bỗng sáng lên: " , đội 'Nương t.ử quân' (nữ binh) của tỷ thấy mang theo?"
Nói thật, nàng tăm tia đội nữ binh từ lâu . Có vũ lực, gặp chuyện gì kéo cả đám đ.á.n.h , uy phong bao... khụ khụ, đỡ tốn bao nhiêu việc.
"Hả?" Kỷ Trừng ngẩn . "Mang theo? Muội chắc chứ?"
Nhà bình thường ai chấp nhận con dâu suốt ngày múa đao mộng kiếm, mang binh lính ?
Mang hơn một ngàn nữ binh về nhà chồng, còn thể thống gì nữa? Trông như đang gây áp lực, thị uy với nhà chồng , ai mà chịu nổi? Nàng từng đấu tranh nhưng cha nghiêm cấm nhắc chuyện , đành ôm tiếc nuối mà bỏ .
Vợ chồng Mộc nhị gia lẽ sẽ thấy tự nhiên, nhưng Mộc Vãn Tình thường. Kiếp nàng từng tham gia trại hè quân đội mấy , cũng coi như nửa cái nữ binh.
"Đừng bảo là giải tán nhé? Tỷ cần thì cho ! Cho hết ! Ta nuôi!" Mắt nàng sáng rực như đèn pha.
Sản nghiệp ngày càng lớn, nàng cần một lực lượng bảo vệ riêng tư, mà đội quân nữ cực kỳ dễ quản lý.
Kỷ Trừng: "..."