Bị Lưu Đày? Không Sao, Ta Xây Luôn Cả Giang Sơn - Chương 174:----
Cập nhật lúc: 2025-11-20 14:17:07
Lượt xem: 41
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đáp là cú đ.ấ.m như sắt của ám vệ, đ.á.n.h sưng vù như đầu heo, đó trói cả bọn kéo .
Cảnh tượng thê t.h.ả.m thu hút vô dân hiếu kỳ vây xem hỏi thăm. Quách Nhị vốn mồm mép lanh lợi liền thao thao bất tuyệt kể sự tình.
Chẳng mấy chốc, tội ác của nhóm gã râu quai nón lan truyền khắp nơi, dân phỉ nhổ thôi.
lúc , một đám lao tới, nhắm gã râu quai nón và đồng bọn mà đ.á.n.h túi bụi.
“Con gái mất tích, chắc chắn là do lũ các ! Nó đang ở ? Mau trả con gái cho !”
“Lũ súc sinh các ngươi, thể chuyện thất đức như ? Ai mà chẳng do cha sinh , các ngươi sợ báo ứng ?”
“Trả con gái cho ! Trả con gái cho !”
Gã râu quai nón ôm đầu, gào thét phủ nhận: “Không , đừng đ.á.n.h nữa!”
Mộc Vãn Tình cảnh , tâm trạng chút nặng nề. Gần đây liên tục thiếu nữ mất tích, nhưng quan phủ vẫn mãi phá án!
Chuyện nàng quyết quản đến cùng, nàng tin đào manh mối phía .
“Mọi , chỗ dựa của bọn chúng là Lỗ gia. Chúng bây giờ hỏi Lỗ gia xem, tại dung túng cho kẻ ác hại như ? Rốt cuộc bọn họ bao nhiêu chuyện tán tận lương tâm ? Đi! Chúng cùng !”
Nếu nước sâu như , thì cứ khuấy cho đục ngầu lên, xem kẻ nào sẽ nhảy .
Thư Sách
Lửa giận của bùng nổ: “Đi! Cùng !”
Dọc đường , tụ tập càng lúc càng đông, tạo thành một biển mênh mông.
Khi đến nhà họ Lỗ, bên đó nhận tin báo, sớm bày trận đón địch, một đám gia đinh canh gác cẩn mật cửa.
Người mặt là Nhị lão gia nhà họ Lỗ. Nhìn đám đông đen kịt, sắc mặt ông đổi liên tục.
Việc xử lý khéo sẽ kích động dân biến.
Ông chắp tay với , thái độ vô cùng ôn hòa: “Thưa các vị hương phụ lão, đừng tin lời kẻ tâm châm ngòi ly gián. Lỗ gia chúng quang minh lạc, sẽ những chuyện dơ bẩn hạ lưu.”
Ông vỗ n.g.ự.c đảm bảo nhà trong sạch, còn chuyển hướng mâu thuẫn sang khác: “Là kẻ ngứa mắt với Lỗ gia chúng nên cố ý gây sự, ngàn vạn đừng mắc mưu...”
Mộc Vãn Tình đ.á.n.h giá ông vài . Khả năng ăn cũng khá đấy, chỉ là thật lòng chút nào. “Ngươi đang ám chỉ đấy ?”
Lỗ Nhị lão gia lạnh lùng liếc nàng một cái: “Ta chuyện với đàn bà.”
Chính con ả cầm đầu đám đến gây rối Lỗ gia! Thật sống c.h.ế.t.
Mộc Vãn Tình nhướng mày, khóe miệng khẽ nhếch: “Là sợ thua thì khó coi, mà thắng cũng chẳng vẻ vang gì, sợ chê chứ gì?”
Nàng trúng tim đen của Lỗ Nhị lão gia. Ông nghiêm mặt cảnh cáo: “Vị cô nương , cô là ai, nhưng cho cô , Lỗ gia chúng là nơi để kẻ nào đó mưu toan lay chuyển.”
Lời trong lời ngoài đều chỉ trích Mộc Vãn Tình ý đồ . Mộc Vãn Tình chẳng hề d.a.o động, chỉ đám râu quai nón: “Ngươi quen bọn chúng ? Bọn chúng nhận tội , khai là của Lỗ gia các ngươi đấy.”
Trong mắt Lỗ Nhị lão gia lóe lên tia sát khí, quả quyết phủ nhận: “Không quen . Lời của loại mà cũng tin, thật nực .”
Gã râu quai nón và đồng bọn đ.á.n.h thê thảm, nhưng chẳng ai đồng cảm.
Bọn chúng trông mong Lỗ Nhị lão gia: “Nhị lão gia, cứu chúng với.”
Lỗ Nhị lão gia tím mặt giận dữ: “Câm miệng! Các ngươi đừng hòng hắt nước bẩn lên Lỗ gia. Các ngươi chuyện sai trái thì chịu trừng phạt. Quan phủ sẽ căn cứ hành vi phạm tội của các ngươi mà phán quyết. Các vị hương , đảm bảo với , nhất định sẽ đốc thúc các bộ phận liên quan xử lý nghiêm minh. Vì , xin hãy giải tán .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/bi-luu-day-khong-sao-ta-xay-luon-ca-giang-son/chuong-174.html.]
Người dân vẫn im, đồng loạt về phía Mộc Vãn Tình.
Lỗ Nhị lão gia thầm nghiến răng: “Vị tiểu thư , nếu cô rời ngay bây giờ, sẽ coi như chuyện gì xảy , đảm bảo sẽ truy cứu.”
Mộc Vãn Tình bình tĩnh ông : “Sao , Lỗ gia mỗi năm đều mua một lượng lớn nha , nhưng chẳng thấy bán . Chuyện thật kỳ lạ, Lỗ gia dù gia đại nghiệp đại đến mấy cũng cần nhiều nha đến thế.”
“Vậy vấn đề là, nha dư đó ? Hoặc là nên hỏi một câu, họ còn sống ?”
Lỗ Nhị lão gia tức đỏ mặt, lớn tiếng quát mắng: “Hỗn xược! Chỉ bằng mấy câu đó của ngươi, thể tống ngươi tù đấy.”
Mộc Vãn Tình kẻ dễ dọa, lạnh lùng hỏi : “Định gán cho tội danh gì đây?”
“Vu khống quan triều đình!” Lỗ Nhị lão gia phất tay, sự kiên nhẫn cạn kiệt. “Người , bắt ả cho .”
Gia đinh Lỗ gia như lang như hổ lao về phía Mộc Vãn Tình. Đám ám vệ lập tức chắn mặt nàng, tình thế căng thẳng như dây đàn sắp đứt.
lúc , một con ngựa phi như bay đến: “Dừng tay!”
Lỗ Nhị lão gia sững sờ: “Đại tiểu thư, ngài tới đây?”
Kỷ Trừng phi xuống ngựa, hành lễ với Mộc Vãn Tình: “Thanh Bình Hương chủ, xin thứ cho đến chậm.”
Nàng nhận tin liền tức tốc chạy tới, may mà vẫn còn kịp.
Lỗ Nhị lão gia dám tin về phía Mộc Vãn Tình.
Đám đông càng thêm kích động, tiếng bàn tán ầm ầm vang lên. “Cái gì? Thanh Bình Hương chủ?”
“Hóa là Hương chủ, thảo nào bụng như , nghĩ cho dân chúng chúng , giống đám cẩu quan chỉ ức h.i.ế.p dân lành.”
“Trời ơi, là Thanh Bình Hương chủ, cả nhà đều ngưỡng mộ ngài lắm. A a a, gọi cha xem mới .”
Mộc Vãn Tình chắp tay đó, phong thái ung dung: “Kỷ đại tiểu thư, thành Cam Châu của các vị loạn quá , đúng là nên mạnh tay chỉnh đốn .”
Giọng nàng đạm nhiên nhưng toát lên khí thế uy nghiêm.
Kỷ Trừng khổ. Lỗ gia là cường hào địa phương, kinh doanh mấy chục năm nay, thế lực rắc rối phức tạp. Cha nàng cũng bó tay với họ, buộc nâng đỡ Hà Thiên hộ để đối trọng.
Phép vua thua lệ làng, huống hồ là "núi cao hoàng đế xa". Quân vương còn thế, gì đến khác.
Mộc Vãn Tình thì nhiều kiêng kỵ như . Gặp chuyện thì giải quyết, thật sự thì đập xây từ đầu.
“Hoàng t.ử phạm pháp xử như thứ dân, Hà gia cũng thế mà Lỗ gia cũng . Kẻ nào x.úc p.hạ.m luật pháp thì trừng phạt nghiêm khắc, tuyệt đối thể dung túng. Đây là thành Cam Châu, là lá chắn đầu tiên của Đại Tề. Nếu nơi thối nát, dám tưởng tượng thể bảo vệ tòa thành .”
Lời nàng năng dõng dạc, khiến Kỷ Trừng chấn động tâm can: “Thanh Bình Hương chủ, ngài điều , nước ở thành Cam Châu sâu, nhiều thế lực...”
Thế lực các nước đều cài cắm tai mắt ở thành Cam Châu, tình hình vô cùng phức tạp.
Trước Mộc Vãn Tình tư cách quản, danh chính ngôn thuận, nhưng giờ phận khác, cái gì cần quản vẫn quản.
“Đã là Hương chủ do Hoàng thượng phong, gặp chuyện bất bình để tâm, nếu sẽ với sự ưu ái của Hoàng thượng, với bách tính biên quan, và càng với lương tâm của chính .”
“Hỡi bách tính Cam Châu, hôm nay thứ cho lo chuyện bao đồng một . Ta sẽ ở ngay tại đây cùng mở phiên tòa công khai (công thẩm), xét xử những kẻ ác ôn tội ác tày trời . Xin hãy giúp một tay.”
Có thể , vụ án thiếu nữ mất tích chạm đến giới hạn của Mộc Vãn Tình.
Lỗ Nhị lão gia kinh hãi hành động táo bạo của nàng: “Thanh Bình Hương chủ, cô quan viên, tư cách xét xử vụ án.”
“Quét sạch ung nhọt, ai cũng trách nhiệm.” Mộc Vãn Tình chỉ , lời lẽ chính nghĩa: “Mọi trách nhiệm sẽ gánh vác. Ta chỉ cần công lý, chỉ trả cho bách tính một sự công bằng.”
“Hương phụ lão, cam tâm cả đời kẻ khác bắt nạt ? Có cam tâm con cái vất vả nuôi lớn hại c.h.ế.t ?”
Lời đ.â.m trúng nỗi đau của dân, khiến ai nấy đều rơi nước mắt: “Hương chủ, chúng theo ngài! Xin ngài hãy chủ cho chúng !”
“Hương chủ, chúng tin tưởng ngài!”