Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 83:chương 83

Cập nhật lúc: 2025-09-28 07:53:13
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

 

Rời khỏi nhà họ Úc, Úc Ly vội về nhà họ Phó mà thẳng núi.

Đến chạng vạng, nàng mới từ trong núi về, sọt tre đầy ắp các loại quả chín mọng. Trên tay nàng còn xách mấy con cá buộc dây cỏ, ngang qua rừng trúc còn tiện tay bẻ thêm mấy cây măng, quả là một chuyến bội thu.

Lúc , Chu thị đang lúi húi trong bếp nấu cơm chiều, hai đứa nhỏ thì chơi đùa ở nhà chính.

Thấy nàng trở về, chúng vui mừng chạy tới.

“Thím nhỏ, thím về ạ~~”

Úc Ly đặt sọt xuống, rửa sạch tay lấy quả dại đưa cho chúng, bảo chúng ăn cho ngọt miệng.

“Cảm ơn thím nhỏ ạ!”

Hai đứa trẻ ngoan ngoãn , đặt quả sang một bên rót cho nàng.

Nghe tiếng động, Chu thị từ trong bếp , thấy nàng còn mang về mấy con cá. Cá c.h.ế.t cả, để lâu , bèn : “Tối nay món cá hầm dưa chua, măng tươi, cho thêm ít măng nấu cùng.”

Trời nóng nực, ăn cá hầm dưa chua ngon miệng đỡ ngán.

Măng là măng ngọt, nấu chung với dưa chua và cá cũng ngon.

Cơm bếp vẫn đang nấu, Chu thị vội hỏi qua loa về chuyện chia gia tài của nhà họ Úc. Nghe nàng đáp một tiếng “ công bằng”, bà liền vội vã bếp tiếp tục công việc.

Tiếp đó, Úc Ly chọn một ít quả lành lặn, chín mọng rửa sạch, đặt lên đĩa mang phòng cho Phó Văn Tiêu.

Phó Văn Tiêu chỉ thích ngọt chứ ưa chua, ăn quả chỉ thích loại ngọt lịm, hễ chút vị chua là nhíu mày.

Nàng thì chua ngọt đều thích, nên quả chọn cho là loại ngọt lịm, đây là kinh nghiệm nàng ăn mà .

Khi cửa, Úc Ly phòng, thấy Phó Văn Tiêu đang bàn sách bên cửa sổ.

Nàng chút tò mò, tới xem thử, thấy đang cầm bút lông, nét bút rồng bay phượng múa, đang gì đó.

Phó Văn Tiêu nhận nàng bước , nhưng động tác dừng , mãi đến khi xong chữ cuối cùng, mới dừng bút.

Chàng ngẩng đầu nàng, bất chợt nở một nụ thanh nhã tuấn tú, ấm áp khôn tả, tựa như một bậc quân tử nơi điền viên.

Chàng ôn tồn : “Ly Nương, nàng về .”

Úc Ly “ừ” một tiếng, đặt đĩa quả lên bàn, ánh mắt dừng trang giấy.

Chữ .

Tuy nàng như thế nào, nhưng chỉ cần mắt là thể , nét chữ sắc sảo, tự khí khái riêng, trang giấy trắng toát lên một thần vận khó tả, khiến khó lòng dời mắt.

Tóm .

“Chữ của thật đấy,” Úc Ly khen, “Đẹp như hoa nương thêu .”

Bất kể là chữ , là tài thêu thùa của Chu thị, tóm là những thứ nàng . Nếu bảo nàng chữ bằng bút lông, nàng nghĩ thể sẽ một đống chữ hình thù gì.

Phó Văn Tiêu: “…”

Đem chữ của so với tài thêu thùa mà khen ngợi, phần kỳ lạ, nhưng thấy vẻ mặt chân thành của nàng, Phó Văn Tiêu khỏi bật .

Cất tờ giấy khô mực , hỏi: “Hôm nay việc thuận lợi chứ?”

“Rất thuận lợi,” Úc Ly đáp, “Trong núi nhiều quả dại chín, ai hái nên  hái sạch luôn .”

Đáng tiếc là nàng vẫn gặp con mồi nào, xem việc dựa săn b.ắ.n để kiếm thêm thu nhập là thể .

May mà nàng tìm việc mổ heo, ít nhiều cũng bù đắp nỗi tiếc nuối thể săn kiếm tiền.

Phó Văn Tiêu bật , dĩ nhiên hỏi chuyện .

nàng kể chuyện trong núi, cũng một hương vị khác lạ. Dường như ngọn núi rộng lớn và sâu thẳm khiến dân làng chùn bước , trong mắt nàng là một kho báu vô tận, cũng là địa bàn của nàng, nàng ở đó tự nhiên, hề khó khăn.

“Chuyện chia  nhà của nhà họ Úc thế nào ?” Phó Văn Tiêu hỏi.

Úc Ly đẩy đĩa quả về phía , xuống bên cạnh, nhón một nắm quả chậm rãi ăn, “Rất công bằng.”

Nàng kể kết quả việc chia  nhà của nhà họ Úc cho .

Phó Văn Tiêu khẽ gật đầu, quả thực công bằng, công bằng đến mức giống cách hành xử của nhà họ Úc.

Ánh mắt rơi xuống cô nương đang gặm quả, miệng nàng phồng lên, trông vẻ thẳng thắn tự nhiên đến lạ, bất chợt mỉm .

Úc lão gia tử thể công bằng như , chắc cũng là vì sợ nàng.

Như cũng , cảm thấy nàng sai, hiền thì bắt nạt. Muốn vững ở đời , con thể lương thiện một cách vô nguyên tắc.

Sự lương thiện dành cho những lương thiện, chất phác.

Nói xong chuyện nhà họ Úc, Úc Ly liền gạt nó đầu, sang hỏi : “Sao đột nhiên luyện chữ ? Chàng thi khoa cử ?” Nàng tưởng rằng những chữ là để luyện tập.

Nghĩ đến việc nhà họ Úc chu cấp cho hai ăn học, nàng cho rằng cũng tham gia khoa cử.

Trong lòng khỏi chút thương cảm, với sức khỏe của , đến khỏi phòng cũng là chuyện phiền phức, huống chi là xa, e rằng nửa đường toi mạng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-83chuong-83.html.]

Sắc mặt Phó Văn Tiêu chút  nhạt : “Không ! Gần đây thấy trong khỏe hơn một chút, chép ít sách gửi cho hiệu sách.”

Phát hiện hiểu lầm, Úc Ly “” một tiếng.

Lúc , : “Vài ngày nữa là chép xong, đến lúc đó phiền nàng giúp mang lên hiệu sách huyện, chủ hiệu sách thấy sẽ hiểu.”

“Được thôi!” Úc Ly ý kiến, nàng cũng chép sách thể kiếm bao nhiêu tiền, trong ký ức của nguyên chủ cũng .

Nhà họ Úc ba sách, nhưng bao giờ họ chép sách kiếm tiền. Nếu , Úc lão thái thái sớm khoe khoang cho đều , xót xa cho họ học hành vất vả mà còn chép sách kiếm tiền, đỡ đần gia đình nọ.

Xem việc chép sách cũng chẳng kiếm bao nhiêu.

Khi Úc lão đại rời khỏi thôn, ông cố tình lén lút .

Ông sợ gặp quen, họ hỏi han về chuyện nhà họ Úc đột nhiên chia gia tài, khơi nỗi nhục nhã chịu nổi trong lòng.

, ông thậm chí bến sông thuyền, mà chọn cách bộ lên huyện.

lúc giữa trưa nắng nóng nhất, đường bóng .

Rất ít chọn thời điểm để lên huyện, trời còn thu, nắng nóng như thể c.h.ế.t .

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Úc lão đại cũng trời đang nắng nóng, ngoài lúc trưa là cực nhất. ông vốn thuyền lên huyện, chẳng câu nệ giờ giấc, cứ ung dung thuyền là nửa canh giờ tới nơi.

Hơn nữa, bây giờ ông đang trốn tránh , còn mặt mũi nào gặp ai, nên chẳng nghĩ ngợi nhiều.

Ông ngờ rằng bộ lên huyện buổi trưa vất vả đến , hài lòng vì đường gặp ai.

Chưa nửa đường, Úc lão đại nắng cho đầu óc choáng váng.

Đã lâu lắm ông bộ lên huyện. Từ khi bắt đầu học, vợ chồng Úc lão gia tử thương ông, mỗi lên huyện đều cho ông xe la hoặc thuyền, ít khi để ông vất vả bộ.

, Úc lão đại quên mất hậu quả của việc bộ lên huyện buổi trưa như thế , cứ thế mà tay , đến cái nón che nắng cũng .

Khi Úc lão đại nửa đường, ông nổi nữa.

Bao nhiêu năm kế toán ở huyện, sống trong nhung lụa, sức lực của ông sớm còn như thời trai trẻ.

May mắn một chiếc xe bò qua, thấy ông thì dừng , ông lên huyện, liền bụng cho nhờ một đoạn.

, khi Úc lão đại về đến huyện, ông đầu nặng chân nhẹ. Khó khăn lắm mới lê căn nhà thuê, cửa trụ nổi nữa, ngã quỵ xuống đất.

Chạng vạng, khi hoàng hôn nhuộm đỏ chân trời, hai em Úc Kính Đức, Úc Kính Lễ từ nhà họ Trần trở về.

Tuy nhà họ Trần là nhà ngoại của hai em, nhưng họ chỉ miễn học phí chứ cung cấp chỗ ở và ba bữa cơm hàng ngày. Việc ăn ở vẫn tự lo.

Không nhà họ Trần keo kiệt, mà là nhà họ cũng lớn, thực sự chỗ ở, hơn nữa hai thanh niên sức ăn nhỏ, tiêu tốn ít lương thực.

Hai em hôm qua cha và hai em về quê thăm ông bà, khi , cha còn để tiền bạc, dặn họ hai ngày ngoài tìm quán ăn.

Họ từ nhỏ theo cha học chữ, nhà đặt kỳ vọng cao họ, cũng cần họ việc tay chân gì, những việc như giặt giũ nấu nướng dĩ nhiên là .

Quân tử xa nhà bếp, họ cho rằng như .

Hai em nghĩ hôm nay cha sẽ về, như thường lệ, sẽ mang từ quê lên một ít đồ ăn nấu sẵn, cần họ ngoài ăn, nên khi tan học liền thẳng về nhà.

Thư Sách

Chỉ là họ ngờ, cửa suýt vấp ngã.

Nhìn kỹ , phát hiện bất tỉnh đất chính là cha của họ, sắc mặt ông vô cùng khó coi.

Hai em Úc Kính Đức đều dọa sợ, vội vàng cõng Úc lão đại lên, hoang mang rối loạn đưa đến y quán gần đó.

Đại phu xem qua, Úc lão đại say nắng.

Mùa hạ ở đây kéo dài, thời tiết oi bức, mỗi mùa hạ đều nhiều say nắng. Đại phu quen với việc và cũng kinh nghiệm đối phó.

Đầu tiên là cho uống một viên t.h.u.ố.c do tiệm tự bào chế, sắc mặt Úc lão đại quả nhiên khá hơn nhiều. Tiếp đó, đại phu kê đơn thuốc, bảo hai em đưa Úc lão đại về.

 

 

 

 

 

Loading...