Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 71:chương 71
Cập nhật lúc: 2025-09-27 03:24:26
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Úc Cầm nhịn hỏi: “Mẹ, con trai nhà họ Phó đó, thật sự trông lắm ?”
“Chắc chắn là lắm !” Úc Kính Tông quả quyết, “Nghe bệnh tật từ nhỏ, bệnh thì gì ai . Chị con trai bà Đặng mà xem, nó mới ốm hai năm mà xí đến mức …”
Nhà bà Đặng mà , chính là một hộ gia đình trong con ngõ nơi nhà Úc lão đại thuê trọ ở huyện.
Con trai bà Đặng năm mắc một trận bệnh nặng, trận bệnh kéo cả gia đình suy sụp. Sau khi xuất hiện mặt , cái dáng vẻ xương xẩu ốm yếu đó, đúng là dọa c.h.ế.t .
Nhiều đứa trẻ buổi tối ngủ còn gặp ác mộng.
Nói đến đây, Úc Kính Tông giấu vẻ hả hê: “Dù chị họ cả cũng , họ đều như , xí lấy xí, chẳng là đôi ?”
Có vật để so sánh, Úc Cầm thể tưởng tượng con trai nhà họ Phó đến mức nào.
Trong lòng nàng ít nhiều cũng chút thương cảm, ngờ Úc Ly gả cho một đàn ông xí như . Cũng khi đối diện với một đàn ông như thế, buổi tối ngủ nàng sợ đến mức gặp ác mộng .
Trần thị con trai con gái chuyện, vẻ mặt chút kỳ quái.
Con trai bà Đặng mắc bệnh lao, từ xưa đến nay, ai mắc bệnh thì gì nào ưa cho ?
Nghe con trai nhà họ Phó là sinh non, mang bệnh từ trong bụng , ngày nào cũng uống thuốc. Bệnh khác với bệnh lao, nhưng… dù cũng đều là bệnh tật, chắc cũng khác là mấy?
“Nghe nhà họ Phó giàu lắm.” Úc Cầm thêm một câu.
Nhà họ Phó đây từng buôn bán, dù sa sút thì của cải trong nhà cũng ít. Úc Ly gả qua đó, chắc sẽ thiếu tiền tiêu nhỉ? Thảo nào nàng thể lên huyện, Cẩm Hoa Tú Trang mua đồ.
Nghĩ , trong lòng nàng chút hụt hẫng.
Tuy ở nhà họ Úc, cuộc sống của phòng cả nhà họ trông vẻ tệ, nhưng cũng chỉ là tệ mà thôi.
So với nhà họ Trần, nhà họ Dương, nhà họ Úc chỉ là dân quê chân đất. Chưa đến căn nhà thuê ở huyện bé như cái lồng chim, cả nhà họ ở còn đủ, khiến nàng, và em trai chỉ thể ở quê; còn về quần áo trang sức, nhà họ Trần mỗi mùa đều thể mua quần áo mới, ăn uống cũng tệ, bữa nào cũng một món mặn.
Còn nhà họ, chỉ dịp Tết mới mua quần áo mới, mấy ngày mới ăn thịt một .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-71chuong-71.html.]
Dĩ nhiên, so với trong thôn, cuộc sống của họ quả thật tệ.
Úc Cầm cũng sống hơn các chị em họ nhà chú hai, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy nhà nghèo, giàu bằng nhà họ Trần, nhà họ Dương.
Nghĩ đến việc bây giờ Úc Ly cũng gả nhà giàu, trong lòng nàng ít nhiều chút thoải mái.
Trần thị thờ ơ : “Nhà họ Phó nhiều tiền đến mấy, thì bây giờ chắc cũng chẳng còn bao nhiêu. Trong nhà nuôi một bệnh, thu nhập, sớm muộn gì cũng tiêu hết.” Nghĩ đến điều gì, bà khẩy một tiếng, “Nếu , nhà họ Phó cũng sẽ chỉ đưa hai mươi lạng bạc sính lễ.”
Đối với nhà quê, hai mươi lạng sính lễ quả thực nhiều, nhưng ở huyện thành thì chẳng đáng là bao.
Cứ của hồi môn nhà họ Dương mà xem, vàng bạc châu báu gánh từng gánh, đó mới gọi là giàu .
Một gia đình sa sút ở thôn quê, vài đồng bạc lẻ, chẳng thể coi là giàu . Bà cũng cho rằng nhà họ Phó tiền, nếu thật sự tiền, họ thể chuyển lên huyện ở, cớ gì chui rúc ở cái thôn quê bùn đất .
Úc Kính Tông xong, liền la lên: “Mới hai mươi lạng thôi á? Nhà họ Phó keo kiệt thật, dẫu chị họ cả cũng là gả qua xung hỉ, cho nhiều hơn một chút?” Rồi hì hì , “May mà xung hỉ giúp tỉnh , xem cũng tác dụng thật. Chị họ cả cũng coi như phúc khí, thảo nào dám đánh .”
“Phúc khí gì chứ?” Trần thị bực bội, “Chắc là nó thấy nhà họ Phó của ăn của để, nên lá gan cũng to hơn.”
Không chỉ ở nhà đẻ loạn, còn lên thành đánh , lá gan cũng thật là to.
Trần thị cho rằng, Úc Ly thể những chuyện , nhất định là ỷ nhà họ Phó, cảm thấy gả nhà họ Phó, nhà họ Phó chống lưng, nên sợ gì cả.
Tâm lý , ít nữ tử đều , khi gả về nhà chồng, vì gia cảnh nhà chồng hơn nhà đẻ mà lên mặt, hễ về nhà là oai, tỏ vẻ đây.
Ba con chuyện phiếm một lát bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Hôm , Úc lão đại xin nghỉ ở tiệm gạo, đưa vợ con cùng thuyền về quê.
Họ nhờ thuyền của ông lái đò họ Vương. Đây cũng là chiếc thuyền mà nhà Úc lão đại quen mỗi về quê, chủ yếu là vì ông lái đò họ Vương lấy tiền đò của họ, nên đôi khi dù thuyền đến, họ cũng bằng lòng đợi một chút.
Thấy họ, ông lái đò họ Vương nhiệt tình, bắt chuyện với họ.
Nói qua , ông nhắc đến gặp Úc Ly lên thành mua gạo, : “Nhà họ Phó đến gạo ăn cũng lên thành mua, đủ thấy trong nhà thật sự tiền. Ly Nương nhà các gả qua đó, sẽ hưởng phúc.”
Úc Kính Tông lanh miệng : “Hưởng phúc gì chứ, chị gả cho một đàn ông bệnh .”
“Hả?” Ông lái đò sững sờ, chút ngập ngừng, “Vậy, ? Phó lang quân đó là học sách vở, nếu vì sức khỏe , lẽ cũng thi khoa cử …”
Khi nhà họ Phó mới chuyển đến thôn Thanh Thạch, Chu thị khi giao tiếp với dân làng quả thật như . Dân làng đôi khi nhắc đến con trai nhà họ Phó, cũng gọi một tiếng Phó thư lang.
Thôn Thanh Thạch vốn chỉ Úc lão đại và hai con trai là sách, bây giờ thêm một Phó Văn Tiêu.
Không ít trong lòng đều tiếc cho sức khỏe của , nếu cũng là một sách kính trọng.
Úc Kính Tông : “Chắc chắn , nếu đến mức dám gặp , thì bao giờ lộ diện?”
Ông lái đò cũng thấy lý.
Tuy ông thôn Thanh Thạch, nhưng chèo thuyền buôn bán ở vùng , tin tức cũng linh thông, đối với một vài chuyện ở thôn Thanh Thạch cũng qua, quả thật từng ai gặp mặt con trai nhà họ Phó.
Trên thuyền còn những hành khách khác.
Những đều ở các thôn lân cận thôn Thanh Thạch, ai nấy đều dỏng tai lên .
Thế là chẳng mấy ngày , ít ở các thôn gần đó đều Phó thư lang của thôn Thanh Thạch là một đến mức dám gặp ai.
Nửa canh giờ , gia đình Úc lão đại về đến thôn Thanh Thạch.
Thư Sách
Khi họ thôn, trời gần trưa. Dân làng việc cả buổi sáng, thấy lúc nắng gắt nhất trong ngày đến, liền lục tục về nhà ăn cơm nghỉ ngơi.