Lần Úc lão tam và Úc lão thái thái cãi kịch liệt.
Thực Úc lão tam gây sự, mà là Úc lão thái thái quyết tâm chịu giúp Úc lão tam trả món nợ , bảo ông tự vay khác mà trả.
Úc lão tam tất nhiên là chịu, sống c.h.ế.t cũng buông Úc lão thái thái .
Úc lão thái thái nhỏ thó, gầy gò, đứa con trai cao lớn ôm chặt chân, thể nào nhúc nhích, chỉ thể đánh mắng.
Úc lão tam nhất quyết buông.
Dù Úc lão thái thái đánh thế nào, mắng thế nào, ông cũng buông tay, trừ phi ông chịu giúp trả nợ.
Trời tối mịt, động tĩnh bên nhà họ Úc ngày một lớn, giọng a a của Úc lão thái thái vang vọng xa, thu hút sự chú ý của hàng xóm xung quanh. Từng một bước khỏi nhà, tò mò về phía nhà họ Úc.
Họ dỏng tai một lúc, cuối cùng cũng hiểu phần nào nguyên do, khỏi chút kỳ quái.
Úc lão tam nợ tiền ai mà trả? Đây là đang tìm bà lão đòi tiền để trả nợ giúp ?
Họ đột nhiên nhớ hai ngày nay khi gặp Úc lão tam, mặt ông vết roi, là do dây mây quất , sưng vù lên, mấy ngày nữa mới tan, đủ thấy tay tàn nhẫn đến mức nào.
Thư Sách
Khi gặp đường, còn hỏi Úc lão tam chuyện gì xảy , Úc lão tam rõ ràng trả lời, chỉ là do bà lão trong nhà tâm trạng nên đánh.
Mọi cũng nghĩ nhiều, còn cảm thấy tính tình của Úc lão thái thái thật sự nóng nảy, ý là lấy dây mây đánh . Dù hài lòng thế nào, cũng thể đánh , Úc lão tam là cha của mấy đứa nhỏ , cũng giữ cho ông chút thể diện chứ.
Lúc , họ mới hiểu tại Úc lão thái thái đánh .
Phải nợ bao nhiêu tiền chứ, nếu Úc lão thái thái tức giận đến , mắng con trai thậm tệ như thế?
rốt cuộc Úc lão tam nợ tiền ai? Sao ông đột nhiên thiếu tiền?
Không là nợ cờ b.ạ.c gì chứ?
Mọi đều nghi ngờ, đáng tiếc ngoài tiếng mắng chửi a a của Úc lão thái thái , cũng thêm thông tin gì hữu ích. Dù , chuyện vẫn khiến họ tò mò, ngày mai khi tụ tập , sẽ thêm chủ đề mới để bàn tán.
Có lẽ vì Úc lão thái thái mãi chịu đồng ý, Úc lão tam cuối cùng cũng nhịn nữa, ông tức giận : “Mẹ, chịu giúp con trả nợ, chẳng là dành tiền cho cả ? Anh cả là con của , chẳng lẽ con là con của ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-69chuong-69.html.]
Úc lão thái thái tức giận vặc : “Mày cũng xứng để so với cả ?”
“Sao con xứng?” Úc lão tam gầm lên, “Nếu năm đó chịu cho con học, con thể sách? So với cả đến cái đồng sinh cũng thi đỗ, chừng con còn thi đỗ chứ?”
“Phì, mày còn mặt mũi mà , cái đồ ngu ngốc như mày mà cũng đòi thi đồng sinh ? Sợ là đến chữ cũng nhận hết.”
“Các cho con học, thì con dĩ nhiên là nhận hết chữ .” Úc lão tam oán hận , “Nói cho cùng, vẫn là do thiên vị. Cha đều thiên vị cả, để cả học , còn cho hai đứa con của học. Trong khi đó con trai của con là Kính Trung, Kính Tín, rõ ràng từ nhỏ lanh lợi, là mầm non sách, mà các cho chúng học, bắt chúng con trâu ngựa để chu cấp cho phòng cả ăn học…”
Nghe những lời , chỉ những dân làng đang dỏng tai , mà ngay cả Úc lão gia tử trong phòng cũng , Úc lão tam đang oán hận phòng cả.
Úc lão thái thái tức giận đến mức giơ tay đánh ông liên tiếp, “Chúng mày lấy cái gì mà so với cả, với Kính Đức? Ông ngoại của Kính Đức, Kính Lễ là tú tài, chúng nó học ở chỗ Trần tú tài mất học phí, chúng mày quan hệ gì với Trần tú tài? Chúng mày mặt mũi để Trần tú tài dạy miễn phí cho ?”
“Đó chẳng là do các đây đưa cả đến chỗ Trần tú tài, để cả cưới chị dâu , nếu là con…”
“Phì, mày mơ mộng hão huyền gì ! Cho dù đưa mày đến chỗ Trần tú tài, mày nghĩ với cái đức hạnh của mày, mày thể cưới con gái nhà tú tài ? Chỉ tài giỏi như cả, mới để mắt đến.”
“Sao con thể, chỉ là thiên vị, cho con cơ hội!” Úc lão tam oán hận , “Cha đều thiên vị, từ nhỏ thiên vị cả, hà khắc với chúng con. Để cho cả học, các gả chị cả cho một kẻ vũ phu, khiến chị ngày nào cũng đánh. Còn định gả em út cho lão địa chủ làng bên , nếu em lanh trí trốn , giờ sẽ !”
“Còn hai nữa, các vì tiết kiệm tiền mà cưới cho một vợ chạy nạn!”
“Các chỉ là thiên vị!”
“Bao nhiêu năm qua, chúng con lụng vất vả, kiếm bao nhiêu tiền đều các lấy để chu cấp cho cả ăn học, chúng con chẳng khác nào bùn đất, tùy ý giẫm đạp, tùy ý vứt bỏ…”
Úc lão tam gào thét, trút hết nỗi oán hận và bất bình trong lòng.
Chỉ là hai lạng bạc thôi mà, ông chịu giúp trả nợ. Bao nhiêu năm qua, bạc ông nộp quỹ chung chỉ hai lạng.
Vì hai lạng bạc , bà lão đánh mắng ông , dường như ông là con trai của bà.
Úc lão thái thái nổi trận lôi đình, cào cấu ông , chửi rủa ngớt, chỉ hận thể đẩy ông xuống đất mà đánh mắng cho hả giận.
Úc lão gia tử trong phòng cuối cùng cũng yên nữa.
Ông bước , mặt mày sa sầm : “Đủ , hai còn loạn đến bao giờ!”
Úc lão tam ruột đánh đau tủi , đúng lúc cảm xúc dâng trào nhất, còn sợ ông như thường ngày, lúc ông chỉ trút hết nỗi oán hận, bất mãn và tủi trong lòng: “Cha, các quá thiên vị, cả tất cả thứ, còn con và hai chỉ thể trâu ngựa cho họ, thậm chí còn chẳng đối xử …”