Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 67:chương 67

Cập nhật lúc: 2025-09-27 00:25:37
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

 

 

Hôm nay Úc Ly mang về quá nhiều thứ, nhiều đến nỗi Chu thị cũng kinh ngạc.

“Ly Nương, con mua nhiều đồ ?”

Úc Ly ăn cơm đáp: “Cũng nhiều ạ, đều là những thứ nhà còn thiếu, con thấy nên mua về… À , tối nay chúng ăn thịt kho với gà nhé.”

Lời là nàng với hai đứa nhỏ.

Quả nhiên, Phó Yến Hồi và Phó Yến Sanh mừng rỡ reo lên. Trẻ con vốn ham ăn, món ngon là kìm .

Cơm nước xong, Úc Ly lấy bánh gạo và bánh hoa quế , đưa cho mỗi đứa một miếng.

Bánh gạo là loại rẻ nhất, một văn một miếng, nàng mua mười miếng, định bụng lát nữa sẽ mang một ít qua cho các em gái nếm thử.

Bánh hoa quế thì đắt hơn, ba văn tiền một miếng, thơm nức mùi hoa quế ngọt ngào. Nàng chỉ mua vài miếng, đợi nhiều tiền hơn sẽ mua thêm.

Hai đứa trẻ cầm bánh gạo ăn ngon lành. Bánh gạo tuy khô, nhưng vị ngọt, dù chỉ là vị ngọt thanh thanh, nhưng trong mắt những đứa trẻ ít khi ăn quà vặt thì là mỹ vị .

Thấy , Úc Ly cũng nhịn mà ăn một miếng.

Ừm, quả thật ngon.

Úc Ly lượt lấy đồ trong sọt , sắp xếp gọn gàng, cuối cùng là hai bộ lòng heo.

“Nương, đây là lòng heo ở tiệm thịt cho lấy tiền, ạ?”

Chu thị thấy hai chữ “ lấy tiền” thì liền đáp ngay: “Biết chứ, lòng heo mà cho khéo thì ăn cũng ngon lắm, chỉ là phiền phức một chút.”

đồ cho mà, phiền phức một chút cũng chẳng .

Úc Ly thì mừng rỡ, sắp món ngon để ăn.

Mẹ chồng quả nhiên khéo tay, khéo đến mức Úc Ly còn cảm thấy nỡ rời khỏi nhà họ Phó. Sau nếu rời , chồng nấu cho ăn, nàng nhất định sẽ quen.

Sắp xếp đồ đạc xong xuôi, Úc Ly lấy hai miếng bánh hoa quế đặt lên đĩa, cùng với đường và mứt, mang chúng về phòng.

Về đến phòng, thấy Phó Văn Tiêu tỉnh giấc, nàng liền hỏi: “Ta mua bánh hoa quế, ăn một miếng ?”

Phó Văn Tiêu tỉnh, ăn gì, chỉ khẽ đáp: “Cứ để đó .”

Thư Sách

Úc Ly đặt đồ lên bàn, chỉ chỗ đường và mứt, : “Đây là  kẹo và mứt cho  , uống thuốc xong thì dùng để cho ngọt miệng.”

Phó Văn Tiêu: “...”

Chàng cạn lời, nàng xem là trẻ con để dỗ dành ?

Đợi Úc Ly cầm quần áo tắm rửa, mới vươn tay cầm một miếng bánh hoa quế lên, chậm rãi ăn.

Miếng bánh hoa quế trong mắt Úc Ly thì thơm ngọt vô cùng, nhưng với , tay nghề bánh còn thô sơ, vị tinh tế, thậm chí còn ngọt gắt. nhà quê thích vị ngọt đậm , càng ngọt họ càng thấy đáng tiền.

Úc Ly tắm xong trở về, lau khô tóc lên giường nghỉ ngơi.

Nàng ngáp một cái, tự nhiên với : “ ngủ một lát, đến giờ Dậu  gọi dậy nhé.”

Hai tuy chung giường chung gối, nhưng vì giường rộng, mỗi một góc, cũng coi như yên phiền hà gì — trừ những lúc tối trời Úc Ly ngủ say, vài hành động theo bản năng, còn đều hòa hợp.

Phó Văn Tiêu bên cửa sổ, định sách một lát, liền đáp một tiếng, thêm: “Nàng cứ ngủ thêm một chút .”

Nàng dậy từ nửa đêm, chắc chắn mệt, hơn nữa tình trạng cơ thể nàng dường như vẫn , Phó Văn Tiêu thấy nàng nên nghỉ ngơi nhiều hơn.

“Củi trong nhà sắp hết , núi đốn ít củi… tiện thể gánh nước luôn…”

Giọng Úc Ly nhỏ dần tắt hẳn.

Phó Văn Tiêu đó, ánh mắt chuyển sang chiếc giường, đang yên lặng.

Đây là nơi thường ngủ, vương vấn thở của , là nơi riêng tư và thầm kín nhất, ngoài khó lòng xâm phạm. Trước đây từng nghĩ, giường sẽ thêm một , và sẽ trong phòng, một khác ngủ say giường của .

Đợi Úc Ly ngủ say, Phó Văn Tiêu mới chậm rãi dậy, bước ngoài.

Vừa khỏi cửa, một luồng nóng ập mặt.

Bầu trời trong xanh, một gợn mây, nắng gắt đến chói mắt.

Phó Văn Tiêu liếc sân ngập nắng, về phía nhà chính.

Chàng chậm, nhưng bước chân vững.

Buổi trưa trong thôn yên tĩnh, lúc dân làng phần lớn đều đang nghỉ ngơi, hiếm khi tiếng động gì.

Chu thị ở nhà chính, tay thoăn thoắt may một bộ quần áo, hai em Phó Yến Hồi bà đuổi về phòng ngủ.

Khóe mắt thoáng thấy , bà ngẩng đầu lên, khi thấy Phó Văn Tiêu thì khỏi giật .

“Tiêu ca, con ngoài ?” Chu thị vội vàng bước tới đỡ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-67chuong-67.html.]

Phó Văn Tiêu thực cần đỡ, nhưng bà đang lo lắng nên cũng từ chối.

Chu thị lo lắng hỏi: “Sao con đây? Có chuyện gì ?”

Phó Văn Tiêu xuống, với Chu thị đang vẻ mặt lo âu: “Hôm nay trời , con ngoài một lát.”

Chu thị xong, dĩ nhiên là mừng rỡ, vì lâu lắm ngoài. Người nên nhiều cho khỏe . bà chợt nhận điều gì, ngập ngừng hỏi: “Ly Nương ngủ ?”

“Vâng,  nàng ngủ .”

Chu thị thở dài, : “Tiêu ca  nhi vẫn chu đáo như , đôi khi chỉ mong con đừng như thế…”

Bà rót cho Phó Văn Tiêu một chén nước, , thôi.

Phó Văn Tiêu mỉm , nhận lấy chén nước chậm rãi uống.

“Tiêu ca…” Chu thị chút bất an, “Bệnh của con… nhất định sẽ khỏi chứ?”

Phó Văn Tiêu chỉ ôn hòa bà, gì.

Hốc mắt Chu thị bỗng đỏ hoe, “Tiêu ca…”

Thực rõ, xung hỉ lẽ cũng thể thực sự cứu , nhưng trong lòng bà vẫn hy vọng kỳ tích, nên mới tự ý quyết định, cưới cho một vợ để xung hỉ.

Nếu Phó Văn Tiêu mệnh hệ gì, nhà họ Phó thật sự sẽ tuyệt tự…

Bà cũng với chủ nhân tin tưởng giao phó trọng trách cho .

Phó Văn Tiêu trấn an bà, : “Người yên tâm, nếu con… con sẽ sắp xếp thỏa cho .”

Chu thị cúi đầu, dùng khăn lau nước mắt, nghẹn ngào : “Tiêu ca, con mà, chỉ mong con bình an. Nhà họ Phó chỉ còn một con, thể với mẫu con, bà giao phó con cho , chăm sóc con cho …”

Phó Văn Tiêu lắc đầu, “Gia tộc ngàn năm cũng lúc suy vong, nhà họ Phó nếu còn nữa… thì cũng đành thôi.”

Vẻ mặt điềm nhiên, dường như thấu sự.

Chu thị vô cùng đau lòng, rõ ràng trong nhà thêm , cuộc sống đang dần lên,

“Ly Nương , nếu  con còn,  nàng sẽ chăm sóc cho .” Phó Văn Tiêu khẽ .

Chàng quan sát nàng hơn một tháng, xác nhận phẩm hạnh của nàng, là đáng để phó thác.

Tuy chút kỳ lạ, là cô hồn từ tới, nhưng chỉ cần là , những thứ khác cần so đo.

Chu thị cúi đầu , một lúc lâu mới nhỏ giọng: “Tiêu ca, Ly Nương thật sự , con, con thể thử cùng con bé một ? Mẹ con nếu thấy Ly Nương, nhất định cũng sẽ thích con bé.”

Một cô nương cần mẫn và tràn đầy sức sống như , luôn lạc quan và nhiệt huyết với cuộc sống, chỉ cần thấy nàng là cảm thấy cuộc đời bớt khổ sở nhiều.

Chu thị thấy mến, bà luôn ao ước giá như Phó Văn Tiêu cũng thể giống nàng, một ngày nào đó cơ thể khỏe mạnh, tràn đầy sinh khí, thì bao.

So với những thứ ngoài như dung mạo gia thế, Chu thị càng quý một cô nương khỏe mạnh và sức sống như .

Phó Văn Tiêu im lặng một lúc lâu, ôn tồn : “Sau đừng những lời như nữa.”

Chàng là sắp chết, đừng nên lụy đến . Chết còn rối loạn tâm can, khiến nàng đau lòng, chi bằng cứ như , hai bình đạm mà ở bên .

Chỉ cần là vợ chồng thực sự, nàng vẫn thể tìm một lương duyên khác.

Nghĩ đến đây, trong lòng khỏi chút mất mát và buồn bã.

Dường như chút cam lòng.

Chàng nghĩ xem sự cam lòng đó là gì.

Buổi chiều Úc Ly tỉnh dậy, bộ quần áo cũ, gánh nước cho đầy chum trong nhà, đó cầm d.a.o núi đốn củi.

Nàng đốn hai gánh củi nặng mang về, chất nhà kho, sân bổ củi.

Chu thị thấy nàng mồ hôi nhễ nhại, liền pha cho nàng một bát nước đường, xót xa : “Ly Nương, là cứ để Đại Tráng qua giúp những việc ?”

Nàng ngày nào cũng dậy từ nửa đêm để lên huyện việc, vất vả , về nhà còn những việc , bà sợ nàng sẽ suy kiệt mất.

Chi bằng để Đại Tráng qua giúp, như khi về nhà nàng thể nghỉ ngơi một chút.

Úc Ly uống bát nước đường, đáp: “Không cần nương, những việc con mà.”

Nàng thật sự thấy việc gánh nước, đốn củi gì mệt nhọc, việc còn đơn giản hơn nhiều so với việc diệt trừ yêu ma, thậm chí chẳng tốn mấy sức lực.

Buổi tối Chu thị món gan heo xào và cật heo xào, cho nhiều dầu, hương vị thơm ngon, trong đó còn cho thêm một ít thù du, tạo vị cay nhẹ.

Gan heo và cật heo xào mềm, mùi tanh.

Chu thị : “Ly Nương, ngày mai con lên huyện, mua ít gia vị về đây, pha nước kho, kho lòng heo lên ăn, sẽ ngon hơn nhiều.”

Nghe , Úc Ly tất nhiên là gật đầu. Biết gia vị đắt, nàng định bụng ngày mai sẽ mang theo nhiều bạc hơn.

Thế giới món kho phổ biến, dùng gia vị để món kho, chỉ là chủng loại gia vị hạn, nên hương vị các món kho cũng khác .

Ăn cơm xong, trời tối hẳn.

Úc Ly dùng rổ đựng một ít bánh, thịt kho và nửa con gà , với Chu thị: “Nương, con qua nhà họ Úc một chuyến.”

 

 

 

 

Loading...