Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 57:chương 57

Cập nhật lúc: 2025-09-26 05:23:49
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

 

Trời còn sáng hẳn, Úc Ly tỉnh giấc.

Hôm nay là ngày đầu tiên cô huyện việc, trong lòng cứ canh cánh yên, dám ngủ quá say. Cô ước chừng thời gian tự thức dậy. Bên ngoài trời còn tối mịt, trong phòng càng tối hơn.

May mà Úc Ly quá quen thuộc với nhà họ Phó, dù thấy gì cũng ảnh hưởng, cô nhanh nhẹn mặc quần áo, nhẹ nhàng về phía cửa.

"Ly Nương?"

Giọng của Phó Văn Tiêu vang lên từ giường, khàn như thể mới tỉnh.

Úc Ly "" khẽ một tiếng dừng bước: " đánh thức ?"

chút thắc mắc. Thường ngày lúc cô dậy, vẫn còn ngủ mê mệt, hiếm khi thấy tỉnh sớm như .

"Không ." Phó Văn Tiêu dậy, hướng mắt về phía cửa. Trong phòng quá tối, chỉ thể thấy một bóng lờ mờ, cô đang ở đó.

Anh hỏi: "Em sắp ngoài ?"

Thư Sách

Úc Ly "" một tiếng, kiên nhẫn yên. Cô nghĩ lẽ khỏe ở đó nên mới đột nhiên tỉnh giấc.

Phó Văn Tiêu thấy cô gì, cũng ngoài mà chỉ yên tại chỗ, liền nhanh chóng hiểu ý. Anh khẽ nhếch môi, ôn tồn : "Ly Nương, đường cẩn thận nhé."

Úc Ly thấy cảnh giường, chỉ thể đoán qua giọng của . Thấy ý định xuống giường, cô hỏi: "Anh còn chuyện gì ?"

Nếu là quen , lẽ sẽ cho rằng cô thiếu kiên nhẫn, nhưng Phó Văn Tiêu hiểu tính cách của cô, cô chỉ đơn thuần hỏi một câu.

"Không gì." Giọng vẫn ôn hòa. "Ly Nương, em ."

Thấy việc gì, Úc Ly liền mở cửa ngoài. Trên giường, Phó Văn Tiêu tiếng cửa đóng mới nhắm mắt. Sức khỏe , mỗi ngày thời gian hôn mê còn nhiều hơn lúc tỉnh táo, đặc biệt là ban đêm, một khi ngủ mê man thì khó tỉnh , trừ phi cảm nhận nguy hiểm hoặc bệnh tái phát.

Hiếm khi trời sáng tỉnh, trong lòng ít nhiều cũng lo lắng cho cô hôm nay đầu huyện việc... Không thuận lợi , quen ? Cô là một cô gái nghiêm túc, chắc là sẽ thôi.

Lúc Úc Ly đang múc nước ngoài sân rửa mặt thì thấy Chu thị bưng đèn dầu từ trong phòng . Bà cũng mới tỉnh, tóc còn chải, chỉ buộc vội gáy. Bà ngáp một cái thấy Úc Ly đang rửa mặt ngoài sân, liền : "Ly Nương, để tráng cho con mấy cái bánh bột ngô ăn dọc đường."

Hôm qua, lúc Úc Ly từ nhà họ Úc trở về với bà thời gian cô , Chu thị ghi nhớ trong lòng, định bụng sẽ dậy sớm chút gì đó cho cô ăn, kẻo đường đói bụng.

"Mẹ ơi, cần phiền phức ạ." Úc Ly . "Hôm qua con mua mấy cái bánh màn thầu vẫn còn, con ăn cái đó là ."

Hôm qua cô mua bánh bao và màn thầu, nhưng bữa tối ăn thịt nên ai đụng đến. Số bánh còn cất ở chỗ thoáng mát để dành cho bữa sáng hôm nay, như cũng đường bụng đói.

Chu thị miệng thì phiền phức, tay thì bưng đèn dầu bếp, chẳng mấy chốc bận rộn luôn tay. Bà món bánh trứng, cho nước, trứng gà, hành lá thái nhỏ và muối bột mì, khuấy thành hỗn hợp sền sệt tráng chảo.

Tốc độ tráng bánh của Chu thị nhanh, chỉ loáng một cái xong mấy chiếc bánh trứng thơm nức mũi. Úc Ly từng ăn bánh trứng, ngửi thấy mùi thơm liền nhấc nổi chân . Chu thị đưa cho cô một chiếc để lót .

Bánh trứng từ bột mì trắng mà Úc Ly mua hôm qua, thơm mềm ngon miệng. Cắn một miếng, trong miệng ngập tràn vị thơm của trứng và hành lá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-57chuong-57.html.]

Úc Ly ăn đến hai mắt híp , tấm tắc khen: "Mẹ ơi, ngon quá."

"Mai dậy sớm hơn, cho con thêm vài cái nữa." Chu thị . Bà thương con dâu trời sáng tất tả huyện việc, ăn uống cho tử tế kẻo suy kiệt sức khỏe.

Chu thị tráng bánh hỏi: "À mà Ly Nương, vẫn con tìm việc gì."

Úc Ly ăn đáp: "Mổ lợn ạ."

Chu thị: "...Cái gì?"

Nghĩ bà rõ, Úc Ly nuốt miếng bánh trong miệng lặp một nữa: "Là mổ lợn ạ." Rồi cô vui vẻ thêm: "Mẹ ơi, nhà sẽ thịt ăn."

Mổ lợn mà, tự giữ một ít thịt ăn hoặc mua với giá rẻ cũng .

Chu thị cuối cùng cũng tiêu hóa xong thông tin , vẻ mặt chút khó tả.

"Ly Nương, con tìm việc như ?" Bà chút bối rối. Con gái mà mổ lợn... thế ?

Úc Ly đáp: "Con khỏe, mà tiền công mổ một con lợn cũng ít."

Chu thị: "..."

Sợ Đồ lão đại chờ lâu, Úc Ly cũng nấn ná. Ăn xong mấy cái bánh trứng, cô gói còn giấy dầu, mang theo cả màn thầu và bánh bao thừa từ hôm qua chuẩn lên đường. Chu thị bưng đèn dầu tiễn cô cửa.

Nhìn bên ngoài tối đen như mực, dù trời đầy nhưng ánh sáng bằng ánh trăng, đường khó nhận .

"Ly Nương, con cẩn thận nhé." Bà yên tâm dặn dò.

Úc Ly "" một tiếng chào bà, hòa ánh lấp lánh, về phía đầu làng. Cả ngôi làng im phăng phắc, núi non xung quanh cũng chìm trong tĩnh lặng, chỉ tiếng côn trùng rả rích trong bụi cỏ, mang sức sống cho màn đêm yên tĩnh.

Úc Ly nhiều kinh nghiệm đường ban đêm, bước chân của cô vững, dù rõ đường cũng ảnh hưởng đến tốc độ. Chẳng mấy chốc cô đến đầu làng, thấy Đồ lão đại đang cầm một ngọn đuốc. Ánh đuốc quá sáng nhưng cũng đủ để mục tiêu, Úc Ly vội vàng tới.

Đồ lão đại cũng chờ lâu. Thấy cô đến, ông mới yên tâm, cần làng gọi. Ông hỏi: "Ly Nương, cháu đến , ngã chứ?"

Hôm nay trời tối, trăng, đường dễ, quen đêm dễ ngã.

"Không ạ, cháu quen đường ." Úc Ly ngọn đuốc trong tay ông, hỏi: "Chú Đồ, chú ăn sáng ạ? Cháu bánh trứng đây."

hào phóng chia sẻ bánh trứng của . Bánh ngon như , thật cô cũng tiếc chia cho khác, nhưng nghĩ đến việc Đồ lão đại giới thiệu việc cho , hôm qua còn cho cả một tảng thịt lớn, cô quyết định vẫn nên hào phóng một chút.

Đồ lão đại quả thực ăn sáng, định huyện mới ăn. Thấy cô đưa bánh, ông cũng nỡ từ chối lòng của cô gái nhỏ, liền nhận lấy ăn. Chiếc bánh trứng vẫn còn ấm, thơm nức mùi bột mì, trứng gà và hành lá, vô cùng ngon miệng.

Đồ lão đại khen: "Đây là bánh trứng cháu ? Ngon thật đấy."

"Không ạ, là chồng cháu ." Úc Ly khẽ . "Mẹ chồng cháu nhiều món ngon lắm."

 

 

 

 

 

 

Loading...