Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 544:pn
Cập nhật lúc: 2025-11-02 13:02:12
Lượt xem: 66
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KpGpug9Aa
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tỷ gặp , tất nhiên là một phen mừng mừng tủi tủi.
Vì còn đang ở bên ngoài, bến tàu thích hợp để hàn huyên, Phó Văn Tiêu liền nhắc nhở: “Ly Nương, về nhà .”
Úc Kim chớp mắt, gạt nước trong mắt, mặt nở nụ , vội : “Tỷ phu đúng, đại tỷ, chúng về nhà .”
Nàng hai chữ “về nhà” một cách vô cùng đương nhiên.
Úc Ngân và Úc Châu hốc mắt cũng đỏ hoe, nếu đang ở bên ngoài, lẽ các nàng ôm chầm lấy đại tỷ một trận.
Mọi bước lên xe ngựa rời .
Ngoài xe ngựa do hạ nhân của Phó gia chuẩn , còn xe ngựa của nhà họ Úc cũng đến. Chiếc xe ngựa trông bình thường, nhưng việc thể dùng ngựa kéo xe cho thấy nhà họ Úc còn như xưa.
Ở huyện Sơn Bình, nhà thể nuôi nổi ngựa vô cùng hiếm, chút quan hệ thì căn bản mua , phần lớn đều dùng xe bò, xe la.
Trên đường, Úc Kim khúc khích : “Từ lúc tháng Ba, tụi em cho canh ở bến tàu, chỉ cần đại tỷ về là lập tức báo cho tụi em.”
Biết Úc Ly sắp về, Tết, ba chị em vẫn luôn ở huyện Sơn Bình, sợ bỏ lỡ.
Các nàng kỳ thực cũng ngày nào hai sẽ tới, chỉ thể phái canh ở bến tàu, còn ba chị em thì ở cửa hàng gần đó, chỉ cần nhận tin là thể chạy tới ngay.
Úc Ly , lượt xoa đầu từng đứa em.
Hai năm trôi qua, các lớn thêm một chút. Úc Kim và Úc Ngân đều là đại cô nương, giữa mày toát lên vẻ tự tin, hào phóng và kiên nghị. Hiển nhiên cuộc sống và sự rèn luyện mấy năm nay cho các nàng sự tự tin lớn, khiến các nàng rốt cuộc thể thong dong đối mặt với thế giới bên ngoài, còn sợ hãi.
Úc Kim rực rỡ hào phóng, Úc Ngân dịu dàng điềm tĩnh, Úc Châu kiều tiếu hoạt bát, dung mạo vô cùng xinh , trái ngược với bộ dạng gầy trơ xương mấy năm .
Nếu ai gặp qua các nàng của mấy năm , thể nhận đó là cùng một .
Nhìn thấy các sống , trong lòng Úc Ly cũng vui vẻ.
Ước chừng mười lăm phút , xe ngựa đến một tòa nhà gạch xanh ngói xanh.
Úc Ly liếc , lẽ do mấy năm nay thấy nhiều nhà cao cửa rộng ở kinh thành, ngay cả hoàng cung cũng dạo qua, ánh mắt cũng nâng cao, nên tòa nhà bình thường trong mắt nàng đều trở nên mộc mạc.
Tòa nhà trông vô cùng mộc mạc, nhưng đặt ở nơi như huyện Sơn Bình, cũng coi như là biệt thự cao cấp.
“Đại tỷ, đây là nhà mới của chúng , dọn qua từ tháng Sáu năm ngoái.” Giọng Úc Kim thanh thoát: “Tòa nhà vẫn nhỏ, cho nên liền đổi nhà lớn hơn, nghĩ lỡ đại tỷ và tỷ phu về, cũng chỗ ở.”
Tòa nhà ở hẻm Sơ Ảnh vẫn còn, nhưng nó thật sự quá nhỏ. Sau khi Úc Ly rời , cảm thấy bỏ hoang cũng , liền nhờ cho thuê, tiền thuê nhà thì gửi đến nữ thục.
Lần trở về, bọn họ cũng thể về bên đó ở.
Úc Kim cũng là nghĩ đại tỷ và tỷ phu thể sẽ còn về, nên mới đổi nhà lớn, đến lúc đó để họ ở cùng.
Quả nhiên quyết định của nàng là đúng, đại tỷ rốt cuộc cũng trở về.
Úc Ly và Phó Văn Tiêu tự nhiên sẽ từ chối.
Bọn họ ở huyện Sơn Bình sẽ ở lâu, cần tốn công mua nhà, ở khách điếm thì cảnh , bằng ở nhà họ Úc.
Đối với Úc Ly mà , kỳ thực ở cũng như .
Hai các đón phòng khách uống chuyện, hạ nhân thì thu dọn hành lý.
Vừa một lát, liền thấy vợ chồng Úc Lão Nhị nhận tin vội vã trở về, còn Tôn Chính và Úc Đại Cô, bọn họ cố ý mang một ít thổ sản tươi ngon đến.
“Đại biểu tỷ, biểu tỷ phu!” Tôn Chính vui sướng gọi.
Liễu thị và Úc Đại Cô càng kích động đến mức bật , Úc Lão Nhị cũng nhịn đầu lau nước mắt.
Úc Ly và Phó Văn Tiêu dậy chào hỏi.
Lại một phen thăm hỏi vui mừng, Úc Đại Cô và mới xuống.
Úc Ly một lượt, phát hiện vợ chồng Úc Lão Nhị trông trẻ hơn nhiều, Úc Đại Cô cũng béo lên ít, thần thái bình thản, còn vẻ sầu khổ như . Ngay cả Tôn Chính cũng lớn thành một thiếu niên tuấn tú, thừa hưởng nét của .
Chân của Tôn Chính cũng còn khập khiễng như , đường trông cân bằng hơn, chỉ khi kỹ mới phát hiện vấn đề.
“Chính ca đổi nhiều quá.” Úc Ly : “Chân của Chính ca thế nào , còn đau ?”
Lúc bọn họ rời , Tôn Chính vẫn đang chữa chân. Sau Úc Kim thư cũng nhắc qua, đường gần như bình thường, chỉ là những ngày mưa dầm, chân vẫn còn đau nhức.
Tôn Chính chút thẹn thùng : “Ngày thường chú ý một chút thì đau lắm ạ.”
Hắn xoa chân , về phía Úc Ly đang đó. Cuộc đời chính là đổi từ đêm hôm đó, cả đời , đều thể quên ơn của đại biểu tỷ đối với , đối với cả nhà .
Úc Kim thấy Đại Cô bọn họ cũng tới, dứt khoát cho gọi cả nhà Úc Tiểu Cô đến.
Hôm nay đại tỷ và tỷ phu trở về, bọn họ cùng ăn một bữa cơm đoàn viên.
Vừa lúc đều ở huyện thành, qua cũng tiện.
Không lâu , nhà Úc Tiểu Cô nhận tin cũng lập tức chạy tới. Nhìn thấy Úc Ly và Phó Văn Tiêu, bọn họ vô cùng kích động, Úc Tiểu Cô kéo tay Úc Ly, mà mắt ươn ướt.
Xa cách lâu ngày gặp , bao nhiêu chuyện để , trong phòng rộn rã tiếng .
Đến lúc ăn cơm, Úc Ly quanh, hỏi thấy Tôn Phương Nương.
“Phương Nương ở bên tỉnh thành .” Úc Kim : “Cửa hàng bên đó chút việc, nên em để Phương Nương qua đó.”
Mấy năm nay, việc ăn của Úc thị ngày càng lớn, Tôn Phương Nương thể một cáng đáng, nhiều việc giao cho bà, Úc Kim yên tâm. Tôn Phương Nương hiện tại cũng là phó quản lý của cửa hàng.
Sau khi ăn xong, tán gẫu, khó tránh khỏi đến phận hiện tại của Úc Ly và Phó Văn Tiêu.
Lúc , bọn họ mới ý thức , phận hai còn bình thường.
“Cái … chúng xưng hô với Ly Nương và Tiêu ca nhi thế nào?” Úc Tiểu Cô nhỏ giọng hỏi.
Tuy cháu gái vẫn là cháu gái, nhưng bây giờ là Vương gia triều đình phong, cháu rể cũng là con trai hoàng đế, tức là hoàng tử…
Lúc , bọn họ dường như mới phản ứng , khỏi chút câu nệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-544pn.html.]
Thân phận hai đổi quá lớn, dù là con cháu nhà , nhưng rốt cuộc khác, nếu vẫn tùy ý như quá khứ, thật sự .
Tuy hai trông đổi, dáng vẻ và tính tình cũng y như trong trí nhớ… Đây cũng là lý do khi thấy, bọn họ như đây, nhất thời quên mất phận đổi.
Phó Văn Tiêu : “Cứ như là ạ.”
Thư Sách
Úc Ly cũng : “Nghe Tiêu ca , cần để ý, nên thế nào thì cứ thế đó.”
Nàng cảm thấy gì khác , nàng vẫn là nàng, Phó Văn Tiêu cũng là Phó Văn Tiêu, nhà và bằng hữu cũng như cũ, là những thể yên tâm tin tưởng.
Nghe hai , , đều đồng ý, đó hỏi han về tình hình mấy năm nay của họ ở kinh thành.
Úc Ly kể đơn giản, nàng thật sự là tài kể chuyện, nhiều chuyện qua lời nàng trở nên khô khan, chút hấp dẫn, nhưng vẫn say sưa.
Đặc biệt là Phó Văn Tiêu thỉnh thoảng bổ sung vài câu, luôn tác dụng vẽ rồng điểm mắt, khiến bọn họ càng thêm hứng thú.
Mãi đến khi trời tối, rốt cuộc cũng lưu luyến rời .
Trước khi , Úc Tiểu Cô hỏi: “Ly Nương, các con về ở bao lâu?”
Những khác cũng qua, vô cùng quan tâm. Hai hiếm khi trở về, bọn họ hy vọng thể ở lâu một chút, nhưng cũng phận của họ, thể nào ở đây mãi.
Úc Ly : “Tạm thời sẽ ở huyện Sơn Bình một thời gian.”
Mọi , lập tức yên tâm, chỉ cần về là .
Tiễn khách xong, nhà họ Úc cũng chuẩn nghỉ ngơi.
Úc Ly và Phó Văn Tiêu tắm rửa xong, liền thấy ba cô em gái qua tìm. Ba cô nương chút ngượng ngùng Phó Văn Tiêu: “Tỷ phu, đại tỷ cho tụi em mượn một lát nhé, tụi em chuyện với tỷ .”
Phó Văn Tiêu: “…”
Úc Ly bảo Phó Văn Tiêu ngủ , theo ba đến phòng Úc Kim.
Trong phòng chuẩn ít hoa quả điểm tâm, xem tối nay mấy chị em tính toán thắp nến tâm sự suốt đêm.
Đêm nay, mấy chị em trò chuyện lâu, kể về cuộc sống mấy năm nay, chuyện kinh thành, chuyện ăn…
Chuyện trời đất, kể .
“Đại tỷ, tụi em vẫn luôn kiên trì luyện thể thuật đó.” Úc Châu vui vẻ : “Cũng tìm đối luyện qua, em bây giờ thể một đ.á.n.h hai mươi thành vấn đề.”
“Thật ?” Úc Ly kinh ngạc.
Úc Ngân : “Thật đó, Châu Nhi ở phương diện thiên phú. Mấy năm nay, em còn tìm võ sư phụ luyện thêm, nhiều là đối thủ.”
Úc Kim cũng gật đầu.
Úc Ly lập tức thử thủ của Úc Châu, phát hiện tiểu cô nương tuy né tránh chật vật, nhưng vô cùng linh hoạt.
Trước nàng cảm thấy cô em út ngộ tính về thể thuật, ngờ như , xem thể dạy trung cấp.
Úc Ly : “Vậy , ngày mai Châu Nhi theo học thể thuật trung cấp.”
Nếu em út thiên phú như , khẳng định thể bỏ lỡ, tương lai luyện thành, chừng còn thể lập quân công.
“Được ạ!” Úc Châu cao hứng nhảy dựng lên.
Mãi đến đêm khuya, Úc Châu rốt cuộc chịu nổi, gục một bên ngủ , ngủ như heo con.
Úc Ngân ôm em lên giường, lấy chăn đắp cho, cũng ngáp một cái.
Úc Ly : “Hai đứa mệt thì ngủ .”
“Không , em còn chuyện với đại tỷ.” Úc Ngân cố gắng chống đỡ. Đại tỷ khó khăn lắm mới về, nàng nhiều lời .
Úc Kim cũng mệt, nhưng cũng luyến tiếc ngủ, chuyện với đại tỷ, dù chỉ là vu vơ, nàng cũng thấy vui.
Úc Ly lượt xoa đầu các nàng: “Được , ngủ , sẽ nhanh , còn nhiều thời gian.”
Dưới sự kiên trì của nàng, Úc Kim và Úc Ngân rốt cuộc cũng chịu bò lên giường ngủ.
Giường của Úc Kim lớn, chứa ba cô nương cũng thành vấn đề, tối nay mấy chị em cũng tính ngủ chung.
Kỳ thực các nàng cũng ngủ cùng đại tỷ, giống như đây. Chỉ là đại tỷ thành , rốt cuộc tiện.
Úc Ly đắp chăn cho các nàng xong, rón rén rời .
Trở phòng, nàng tưởng Phó Văn Tiêu ngủ, ngờ trong phòng còn thắp một ngọn đèn. Vừa cửa liền thấy đèn xử lý công văn.
“Tiêu ca, còn ngủ?” Nàng chút giật .
Phó Văn Tiêu ngẩng đầu với nàng, ánh đèn, mày mắt tuyệt , tuấn mỹ bất phàm.
“A Ly về, ngủ ?”
Úc Ly qua, cúi hôn lên gò má tuấn mỹ của , mặc cho kéo lòng ôm, hai trao một nụ hôn.
Một lúc lâu , nàng gác mặt lên cổ , hai vành tai mái tóc cọ , vô cùng mật.
Chàng khàn khàn : “Ta còn tưởng đêm nay nàng ngủ cùng các .”
“Không .” Úc Ly : “Ta quen.”
Vì sự an của các , vẫn là nên ngủ cùng, miễn cho ngủ nửa đêm, nàng nhịn bóp cổ bọn họ, dọa sợ bọn họ.
Phó Văn Tiêu bật khe khẽ, tinh tế hôn lên mặt nàng: “A Ly vẫn quen ?”
Nàng lâu bóp cổ lúc nửa đêm, còn tưởng nàng quen bên gối, quen cùng chung chăn, sẽ vì trong phòng mà ngủ yên.
“Chỉ quen thôi.” Úc Ly thản nhiên .
“Vậy ?” Chàng rõ còn cố hỏi: “Nguyên lai A Ly chỉ quen , còn tưởng những khác cũng .”
Úc Ly liếc một cái: “ Chàng nếu vui thì cứ , cần nín.”
Phó Văn Tiêu trong lòng vui như hoa nở, nhưng tính tình cẩn trọng khắc chế, dù vui cũng nín.
Khóe môi nhếch lên, lộ một nụ , ôm nàng tiếp tục hôn, che đôi mắt nàng, cho nàng thấy bộ dạng của bây
giờ.
Nhớ mãi quên, ắt hồi đáp.
Đó là dùng mấy năm thời gian, cẩn thận từng chút một cho nàng quen với sự tồn tại của , rốt cuộc cũng để một dấu vết trong lòng nàng.