Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 53:chương 53
Cập nhật lúc: 2025-09-25 12:57:07
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong bếp, Chu thị đang hầm một nồi thịt kho tàu thơm phức.
Nghe mùi thịt, Úc Ly và hai đứa nhỏ liền kéo bếp cắm rễ ở đó chịu , dù nóng đến mồ hôi nhễ nhại vẫn kiên trì bám trụ.
Thư Sách
Cả ba cặp mắt đều dán chặt nồi thịt đang sôi lục bục bếp.
"Bà nội ơi, để chúng cháu nhóm lửa cho ạ," Phó Yến Hồi và Phó Yến Sanh ngoan ngoãn .
Thấy hai đứa trẻ còn thì mới ăn, Úc Ly cảm thấy cũng thể chỉ , liền chủ động hỏi: "Mẹ ơi, gì để con phụ một tay ạ?"
Chu thị thừa cả ba đang thèm thịt đến mức nào, bà bật nhưng cũng đuổi họ .
Bà : "Mẹ đang kho thịt, các con đợi một chút, hầm thêm lúc nữa mới mềm ngon ."
Nói , bà dùng muôi tre vớt phần cơm nấu gần chín trong nồi sang một chiếc chõ khác để hấp. Hôm nay ngoài cháo đậu, bà còn nấu thêm một nồi cơm vớt, chủ yếu là cho Úc Ly ăn. Với sức ăn của cô, chỉ ăn cháo loãng mà đủ no, thêm cơm khô mới chắc bụng. Nhờ hôm nay Úc Ly mua thêm lương thực về mà Chu thị nấu cơm cũng xông xênh hơn hẳn.
Úc Ly dù thèm lắm nhưng thịt chín, đành kiên nhẫn chờ. Thấy thớt còn một miếng thịt nhỏ, cô bèn hỏi miếng dùng để gì.
"Để hấp trứng thịt băm cho Tiêu ca nhi bồi bổ," Chu thị thở dài. " Tiêu ca nhi ăn uống kém, chỉ ăn đồ thanh đạm. Hôm nay may thịt tươi nên cho nó một ít."
Úc Ly gật đầu, trong lòng càng thêm thương cảm cho Phó Văn Tiêu. Đồ ăn đời ngon như mà vì bệnh tật chẳng thiết tha gì, thật đáng thương.
Nghe băm thịt, Úc Ly thấy việc , liền cầm d.a.o lên băm nhuyễn miếng thịt nhỏ. Xong xuôi, cô cho thịt bát đưa cho Chu thị. Chu thị đập một quả trứng gà , rắc thêm chút muối đánh đều, đó đặt lên bếp hấp cách thủy.
Tiếp đó, Chu thị nấu thêm một tô canh rau. Khi canh chín tới thì nồi thịt cũng hầm xong. Bà lấy bát trứng hấp thịt băm , rưới lên một ít nước tương cho đậm đà rắc thêm hành lá thái nhỏ. Sau đó, bà múc một đĩa rau nhỏ và một bát cháo, bưng phòng cho Phó Văn Tiêu.
Ở ngoài, Úc Ly nhanh nhẹn trút nồi thịt kho . Chu thị hầm nhiều, đầy cả một tô lớn, hương thơm lan tỏa khiến ai nấy đều nuốt nước miếng. Úc Ly vội vàng bưng tô thịt bàn.
Trời nóng, thịt để lâu , nên Chu thị cố gắng chế biến gần hết, chỉ giữ hai cân, xát muối ướp thịt mặn treo ở chỗ thoáng mát để ăn dần. Thịt mặn dùng để rang trứng xào với tỏi tây cũng là một món ngon lạ miệng.
Lúc Chu thị bưng cơm cho con trai xong thì cũng bắt đầu bữa tối.
Bữa cơm cả cơm vớt và cháo loãng. Tiết trời oi bức khiến chẳng mấy thiết tha ăn uống, thêm cả ngày lụng mệt mỏi, khát nước, nên ai cũng thích ăn những món nước như cháo để giải khát. Dĩ nhiên, ăn như sẽ no, nên những ngày mùa bận rộn, thường nấu thêm một nồi cơm vớt ăn kèm.
Với Úc Ly thì chẳng lúc nào chán ăn. Cơm vớt ăn cùng thịt kho tàu, cô ăn ngon lành. Không chỉ cô mà Phó Yến Hồi và Phó Yến Sanh cũng ăn cắm cúi ngẩng đầu lên, mặt mũi dính đầy nước sốt thịt kho. Hai em lâu ăn thịt ngon như , thêm tài nấu nướng của Chu thị quả thật khéo, món thịt kho tàu đậm đà mềm rục, nước sốt chan cơm càng thêm hấp dẫn, khiến chúng ăn thêm cả nửa bát cơm.
Thấy các cháu ăn ngấu nghiến, Chu thị sợ chúng nghẹn, liền dặn: "Các cháu ăn từ từ thôi, húp chút canh rau ."
Hai đứa trẻ chỉ gật đầu qua quýt.
Úc Ly lời húp một ngụm canh rau thật lòng khen: "Mẹ ơi, nấu ăn ngon thật đấy."
Tài nấu nướng của Chu thị quả thực cừ, thậm chí thể là tinh tế. Bà luôn cách biến những nguyên liệu đơn giản thành những món ăn ngon miệng, chắc chắn từng học qua bài bản. Úc Ly nhớ cách nhà họ Úc nấu thịt trong ký ức của nguyên chủ, chỉ là quẳng nồi luộc chín, hoặc thái miếng xào cho chút muối, hiếm khi chế biến cầu kỳ. Vậy mà nhà họ Úc thấy thịt luộc như thế là mỹ vị, chỉ nhà Úc lão đại là tỏ vẻ chê bai. Gia đình Úc lão đại sống ở huyện lỵ, chắc hẳn quen ăn hàng quán nên mới coi thường món thịt luộc dân dã .
Chu thị mỉm : "Thích thì ăn nhiều ."
Úc Ly gật đầu, thản nhiên đáp: "Vâng, con sẽ ăn nhiều ạ."
Kết quả của việc "ăn nhiều" là Úc Ly ăn hết sạch nồi cơm và cháo nấu cho bữa tối, cùng với một tô canh rau lớn và hơn nửa phần thịt. Thực cô thể ăn hết cả tô thịt, nhưng nghĩ thịt hiếm khó tìm nên cố gắng kìm , để dành cho ngày mai.
Bữa ăn ai nấy đều no nê thỏa mãn, bụng của ngon vật lạ, cảm giác chắc nịch, còn cồn cào như . Quả nhiên, ăn thịt mới là mục tiêu lớn nhất của loài . Úc Ly thầm gật gù, mong rằng bữa nào cũng thịt ăn.
Ăn tối xong, Chu thị dọn dẹp bát đũa mới thời gian xem những thứ Úc Ly mang về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-53chuong-53.html.]
Đầu tiên, bà xem xấp vải Úc Ly mua, trong đầu tính toán may quần áo cho cô. Chỗ vải ít, đủ để may cho cô bốn năm bộ. Người nhà quê quanh năm suốt tháng chẳng lấy một bộ đồ mới, chủ yếu vì vải vóc rẻ, may cũng chỉ cắt một bộ là cùng. Chu thị dĩ nhiên thấy Úc Ly mua nhiều vải, con dâu một bộ nào hồn, đương nhiên may vài bộ để đổi.
Lúc , Úc Ly lấy túi tiền , tách phần tiền bán đồ thêu của Úc Ngân, còn đưa hết cho Chu thị.
"Mẹ ơi, tiền cầm ạ."
Chu thị bạc, tổng cộng một lạng. Bà đồ thêu của bán bao nhiêu, trừ tiền mua kim chỉ, vải vóc, tiền thuốc cho Phó Văn Tiêu thì cũng gần hết, còn dư may hai trăm văn, thể nào còn cả lạng bạc . Không cần hỏi cũng , đây là tiền riêng của Úc Ly.
Chu thị vội xua tay: "Ly Nương, cần con..."
Úc Ly : "Mẹ cứ nhận , coi như tiền sinh hoạt, thường ngày mua sắm gì cũng tiện." Rồi cô thêm: "Giờ con việc , thể nuôi gia đình."
Cô hiện đang ở nhà họ Phó, ăn của nhà họ Phó, đưa tiền sinh hoạt phí là điều nên . Những lời bàn tán của dân làng, thực cô đều thấy cả. Cô nhà họ Phó chỉ chi chứ thu , tiền thuốc của Phó Văn Tiêu đắt đỏ như , nếu cô đỡ đần một chút, chỉ dựa tiền bán đồ thêu của Chu thị thì e là gánh nổi chi tiêu trong nhà.
Nghĩ đến đây, Úc Ly : "Bà chủ tiệm thêu Cẩm Hoa khen đồ thêu của , ngay cả phu nhân huyện lệnh cũng thích. Bà gợi ý thể những món khác như tranh thêu bình phong, một bức thể bán ba đến năm lạng đấy ạ."
Chu thị mắt sáng lên, nhưng chùng xuống: "Bình phong thì cầu kỳ hơn khăn tay, túi thơm nhiều, tốn công tốn sức lắm, sợ đủ thời gian..."
Trong nhà tuy nhiều việc, nhưng mỗi khi Phó Văn Tiêu đổ bệnh là bà chẳng còn tâm trí mà những việc . Còn một lý do khác, thực bà nhận, mà là gây chú ý. Mẹ góa con côi về làng Thanh Thạch , nhất là nên kín đáo một chút.
Úc Ly nghĩ nhiều, : "Sao đủ thời gian ạ? Nếu thêu, ngày mai con sẽ tiệm thêu với bà chủ, lấy nguyên liệu và chỉ màu về cho ."
Chu thị mấp máy môi, cuối cùng nghĩ đến nhà chẳng còn bao nhiêu của cải, bèn do dự đồng ý. Thuốc của Văn Tiêu thể dừng, thể chỉ trông chờ một Ly Nương kiếm tiền, bà vẫn nên cố gắng thêu thêm chút đồ để kiếm tiền. Hơn nữa, ba năm trôi qua, chắc cũng còn ai để ý đến họ nữa.
Nói xong chuyện , Úc Ly bảo: "Mẹ ơi, con mua nhiều vải lắm, ngoài may cho con hai bộ, phần còn may cho mỗi một bộ nhé."
Cô việc nay luôn công bằng, sống chung một mái nhà, thì khác cũng . Tình hình của cô đặc biệt, bộ quần áo nào tử tế nên thể may hai bộ, chỗ vải còn đủ cho mỗi một bộ.
Chu thị vội : "Không cần , chúng đều quần áo mặc . Chỗ vải cứ may cho con bốn bộ để tiện giặt, còn thừa thì cất ."
Úc Ly bà, nghĩ đến Chu thị còn đồ thêu kiếm tiền nên cũng gì thêm.
Tiếp đó, Úc Ly cầm lấy chỉ thêu và vải vóc mua cho Úc Ngân, gói phần kẹo còn : "Mẹ, con mang mấy thứ sang cho em hai ."
Chu thị gật đầu, dặn dò: "Trời sắp tối , đường cẩn thận, đừng để vấp ngã."
"Con ạ."
Úc Ly cầm đồ khỏi nhà, thẳng đến nhà họ Úc.
Hoàng hôn dần buông, dân trong làng phần lớn về nhà ăn cơm, chuẩn tắm rửa nghỉ ngơi. Trên đường vắng tanh, chỉ vài đồng về muộn đang lê những bước chân nặng trĩu.
Khi đến gần nhà họ Úc, Úc Ly gặp thím Phùng.
Thím Phùng cũng mới về, tay xách một mớ rau dại, chân còn dính bùn. Thấy Úc Ly, thím chào: "Ly Nương, về đấy cháu?"
"Cháu ở huyện lỵ về, mua ít chỉ thêu mang sang cho em Ba."
Úc Ly đáp, như nhớ điều gì, cô lấy từ trong bọc hai miếng kẹo mạch nha gói trong giấy dầu đưa cho thím Phùng.
"Thím ơi, hôm nay cháu mua kẹo ở huyện, thím cầm về cho cháu Nguyên Nương, Đại Nữu, Nhị Ngưu và Tiểu Ngưu ăn lấy thảo ạ."
Thím Phùng giúp đỡ nguyên chủ nhiều, còn cho nguyên chủ ăn cơm khi cô đói lả . Ân tình nguyên chủ vẫn luôn ghi nhớ, và Úc Ly tự nhiên cũng quên.
Thím Phùng vội đẩy : "Thứ quý lắm, cháu giữ mà ăn, cần cho chúng nó ."
Úc Ly dúi tay thím: "Cháu vẫn còn ạ."