Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 526
Cập nhật lúc: 2025-11-01 09:45:16
Lượt xem: 65
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KpGpug9Aa
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm nay Phó Văn Tiêu hiếm khi nghỉ ngơi ở nhà, cùng Úc Ly trại ngựa cưỡi ngựa.
Từ khi hắc mã và hổ lớn huấn luyện, thể chở Úc Ly chạy một lát, nàng liền thường xuyên đến trại ngựa chạy vài vòng cho đỡ ghiền.
Hai phi nước đại trong trại ngựa, chạy hơn mười vòng, mãi đến khi bốn vó con hắc mã bắt đầu run rẩy chịu nổi, Úc Ly cuối cùng mới dừng .
Phía , Phó Văn Tiêu cưỡi một con bạch mã tới.
Con bạch mã vô cùng thần tuấn, cực kỳ xứng đôi với , nhưng tốc độ của nó rốt cuộc bằng hắc mã. Dù con hắc mã luôn Úc Ly dọa đến run chân, nhưng mỗi khi chạy, nó tuyệt đối mất danh hiệu ngựa vương.
Hai xuống ngựa, để hai con ngựa tự ăn cỏ. Họ nắm tay chậm rãi dạo bước trong trại ngựa, thưởng thức cảnh thu xung quanh.
Thời tiết hôm nay lắm, trời âm u, gió thu hiu hắt.
Đối với Úc Ly mà , thời tiết quan trọng, hiếm khi nghỉ ở nhà, tự nhiên thả lỏng một chút.
Từ khi lão hoàng đế trúng gió, Phó Văn Tiêu trở nên vô cùng bận rộn, mỗi ngày sớm về khuya, khi trở về còn nhiều công văn chờ , bận đến mức mỗi ngày ngủ tới ba canh giờ, thậm chí khi hai canh giờ.
Úc Ly vốn bận gì, nhắc qua, mới gần đây tra sổ sách tư của Tam hoàng tử và một vương, đại thần.
Những việc đều tiến hành bí mật, ngoài giao cho , Nguyên An trưởng công chúa cũng yên tâm giao cho khác.
Hai tán gẫu.
Úc Ly hỏi sổ sách bên Tam hoàng tử tra thế nào, còn bận bao lâu, nàng phát hiện gầy một vòng, thấy mà đau lòng.
Phó Văn Tiêu : “Đã tra gần xong, đợi thời cơ chín muồi là thể xử lý.”
Úc Ly liếc một cái, tuy đủ rõ ràng, nhưng nàng vẫn hiểu lắm. Có lẽ kinh thành chuyện đều thích hàm súc, nửa úp nửa mở, hoặc là giữa những thông minh, họ tự hiểu ngầm với .
Tuy hiểu, nhưng nàng cũng hỏi , dù đến lúc đó sẽ .
Hai đang chuyện, thị vệ báo, Tam hoàng tử và Việt Quận vương đang gặp ở lâu.
Phó Văn Tiêu phất tay, tỏ vẻ .
Chờ thị vệ lui , thần sắc vẫn đổi, kéo tay Úc Ly tiếp tục tản bộ, như thể cảm khái : “Sắp đổi trời …”
Úc Ly ngẩng đầu trời, sắc trời âm u, như sắp mưa, quả thực là sắp đổi trời.
“Ngày mai ngoài ?” Nàng hỏi: “Nếu cửa, nhớ mang theo dù, đừng để ướt.”
Phó Văn Tiêu đáp một tiếng.
Ngày hôm đó, Phó Văn Tiêu ở nhà thảnh thơi trọn một ngày, cùng nàng cưỡi ngựa, chơi với hổ lớn, thuận tiện điều hương, pha , cắm hoa, vẽ tranh.
Lúc điều hương, thần sắc an nhiên, cử chỉ ưu nhã, toát lên khí độ thanh quý của bậc thế gia quý công tử.
Úc Ly một bên uống , xem điều hương, như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật mỹ.
Lúc , sẽ dạy nàng cách điều hương. Biết nàng thích loại hương tươi mát thanh nhã, tự nhiên, liền điều chế cho nàng một loại hương an thần vị vải.
Úc Ly dùng túi hương như đồ thơm khí, phát hiện cũng khá .
Đến tiết mục pha , Úc Ly cảm thấy mới mẻ, thấy trong bát hiện lên hình núi non, vô cùng lạ mắt.
Pha xong, Phó Văn Tiêu bắt đầu vẽ tranh.
Chờ vẽ xong một bức, nàng ghé sát xem, phát hiện vẽ chính là dáng vẻ nàng uống bên cửa sổ, ngoài cửa sổ là một bụi chuối tây, đậm nhạt , ý vị năm tháng tĩnh lặng.
Hai thảnh thơi trải qua một ngày, buổi tối khi triền miên, liền ôm ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, cửa phòng đột nhiên gõ vang.
Úc Ly và Phó Văn Tiêu đều là cảnh giác, thấy động tĩnh ngoài cửa liền tỉnh giấc. Trong lòng rõ, nửa đêm thế , nếu việc gì khẩn cấp, hạ nhân sẽ tới gõ cửa quấy rầy.
Phó Văn Tiêu khoác áo dậy, thắp đèn bàn, đó mở cửa.
Úc Ly cũng ôm chăn dậy, thấy tiếng quản sự bẩm báo bên ngoài, trong cung lão hoàng đế xảy chuyện.
Xảy chuyện? Xảy chuyện gì?
Đang cân nhắc, liền thấy Phó Văn Tiêu trở về.
Chàng xuống mép giường, vươn tay ôm nàng lòng, cúi đầu cọ cọ khuôn mặt ấm áp của nàng, nhẹ giọng : “Ly Nương, cung ngay.”
“Lão hoàng đế xảy chuyện gì?” Nàng hỏi.
“Hẳn là tin Quốc sư mất tích.”
Úc Ly chớp mắt, ngờ chuyện Quốc sư mất tích kích động lão hoàng đế lớn như .
trong lòng nàng cũng cảm giác tội gì, lão hoàng đế cả đời cẩm y ngọc thực, hưởng thụ sự cung phụng của vạn dân, hoàng đế cũng tử tế, nghĩ mấy trò mờ ám, nàng thật sự thích nổi.
Phó Văn Tiêu nhẹ vuốt mái tóc xõa của nàng: “Ta lát nữa cung, khi nào về, nàng cần lo lắng, trong cung an .”
Úc Ly điểm đúng: “Lão hoàng đế chẳng lẽ còn vây trong cung?”
“Có lẽ sẽ chút ngoài ý .” Chàng hàm súc: “Ta chuẩn kỹ càng. Nàng ở nhà chờ , nếu chuyện gì, thể phái tìm mẫu .”
Úc Ly như điều suy nghĩ, : “Biết , , chuyện gì thì báo tin cho .”
Tuy trong cung thế nào, nhưng nếu lão hoàng đế thật sự… e là kinh thành sẽ loạn, cũng thoát , đến lúc đó xem tình hình tính.
Phó Văn Tiêu dùng sức ôm nàng một lúc, cuối cùng đè nén sự nỡ trong lòng, y phục rời .
Úc Ly khoác chiếc áo ngoài, tự tiễn cửa.
Đến cửa, xoay ôm nàng, siết chặt lòng, giọng vài phần khàn khàn: “Ly Nương, đây, nàng về nghỉ .”
Úc Ly đáp một tiếng, mặc cho ôm, luôn cảm thấy cảm xúc của lúc đúng lắm.
Nàng vươn tay vỗ nhẹ lưng : “ Chàng .”
Tiễn Phó Văn Tiêu , nàng dựa cửa ngẩn một lát, đó đóng cửa về giường ngủ.
Lão hoàng đế xảy chuyện cũng ảnh hưởng nàng ngủ tiếp, tỉnh ngủ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-526.html.]
**
Xe ngựa chạy trong hoàng thành đêm tối, tiếng vó ngựa lộc cộc, bánh xe lăn qua phiến đá xanh đường.
Đến cửa cung, cấm vệ gác cửa thấy lệnh bài thị vệ đưa , vội mở cửa. Đây là lệnh bài Thánh nhân ngự tứ cho Trấn Quốc công, lệnh bài , thể tùy thời cung.
Hoàng cung màn đêm bao phủ, yên tĩnh mà âm u, tường cung cao lớn, bóng tối lay động, khiến bản năng sợ hãi.
Ngoài cấm vệ tuần tra, hoàng cung ban đêm vô cùng yên tĩnh, suốt một đường, gần như thấy bóng .
Phó Văn Tiêu sắc mặt nghiêm nghị, y phục tung bay, đạp gió thu cuối mùa xuyên qua tường cung.
Dưỡng Tâm Điện bên đèn đuốc sáng trưng. Cấm vệ canh giữ ngoài điện thấy , thần sắc chút thả lỏng, vội : “Trấn Quốc công, ngài tới, Thánh nhân bảo ngài mau .”
Hiển nhiên đám cấm vệ nhận phân phó, thấy cũng cần thông truyền, trực tiếp cho .
Phó Văn Tiêu tiến Dưỡng Tâm Điện, phát hiện mùi trong điện chút khó ngửi. Ngoài mùi hương thường dùng của đế vương, trong khí còn lẫn mùi t.h.u.ố.c nồng nặc, cùng thở nóng bức đặc trưng của đan dược.
Lý Mậu đón, vẻ mặt mệt mỏi, hai mắt đỏ ngầu.
“Trấn Quốc công, ngài đến.” Giọng ông chút khàn: “Thánh nhân đang đợi ngài.”
Thư Sách
Phó Văn Tiêu trong, hỏi: “Thánh nhân thế nào ?”
“…Không lắm, lúc nãy hộc máu, ngất .” Lý Mậu đến đây, mặt mày ủ dột.
Vốn dĩ nhờ Hứa đại phu trị liệu, thể lão hoàng đế chuyển biến rõ rệt, triệu chứng trúng gió thuyên giảm ít.
Nào ngờ tin Quốc sư mất tích, Trường sinh đan cũng hy vọng, kích động mạnh, một ngụm m.á.u phun , lập tức suy sụp, chỉ kịp dặn gọi Trấn Quốc công đến, liền ngất lịm .
Lý Mậu lúc đó thấy cảnh tượng , sợ đến ngây , bây giờ vẫn còn sợ hãi.
Phó Văn Tiêu nội điện, thấy vài vị thái y đang canh giữ giường, Thái Y Viện Viện chính cũng ở đó, đang châm cứu cho lão hoàng đế.
Lão hoàng đế yếu ớt giường, khuôn mặt gầy hốc hác, xương gò má nhô cao, mặt lộ vẻ xám xịt, ngay cả thở cũng nhẹ, như thể sống bao lâu.
Phó Văn Tiêu bên giường, lạnh nhạt cảnh .
Lý Mậu thần sắc chút nôn nóng, lo lắng cho lão hoàng đế giường. Liếc thấy thần sắc của Trấn Quốc công, ông khỏi im lặng.
Trấn Quốc công là đứa trẻ do Thánh nhân nuôi lớn, quả thực hiếu thuận hơn các hoàng tử, tuyệt đối chuyện bất lợi với Thánh nhân. đồng thời, cũng là con của Phó Tông Tự và Nguyên An trưởng công chúa, dù tình cảm phụ tử, mẫu tử phai nhạt, vẫn thể xóa bỏ huyết thống.
Ông thầm thở dài.
Trấn Quốc công lẽ sẽ trực tiếp tay gì Thánh nhân, sẽ tròn bổn phận của ; nhưng đồng dạng, cũng sẽ bất bình cho cái c.h.ế.t của cha, sẽ đòi công đạo cho cha , sẽ nguyện ý thành cho dã tâm của mẫu .
Có một việc, cần .
Lý Mậu nghĩ đến chuyện triều đình, nghĩ đến những việc Nguyên An trưởng công chúa gần đây, liền ai thể ngăn cản bà.
Dù Thánh nhân qua khỏi… cũng vô lực ngăn cản nữa.
Trấn Quốc công càng sẽ ngăn cản.
**
Sau đó lâu, lão hoàng đế rốt cuộc cũng tỉnh .
Khi ngài thấy Phó Văn Tiêu đang canh giữ giường, cổ họng phát tiếng “hô hô”, run rẩy giơ tay, nâng lên nửa chừng rơi xuống.
Nước mắt ngài lập tức tuôn rơi, chảy từ khóe mắt xuống, thấm mái tóc hoa râm thưa thớt, trông đáng thương.
Các thái y thấy ngài cuối cùng cũng tỉnh, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, hàm súc với Phó Văn Tiêu về tình hình của lão hoàng đế.
dù hàm súc đến , cũng thể che giấu một sự thật: Lão hoàng đế tức giận công tâm, ngụm m.á.u phun , mạng cũng mất hết phân nửa, e là…
Phó Văn Tiêu khó các thái y, bảo họ lui xuống sắc thuốc, nơi canh giữ là .
Các thái y trong lòng cảm kích. Tuy nhiều sợ hãi thủ đoạn của Trấn Quốc công, cảm thấy đáng sợ, nhưng kiểu sẽ giận cá c.h.é.m thớt, thậm chí nhiều lúc, còn thông cảm cho cái khó của khác. Điểm các thái y là rõ nhất, nhiều cung nhân trong cung từng chịu ân huệ của cũng rõ.
Thuốc sắc xong, Phó Văn Tiêu tự hầu hạ lão hoàng đế.
Môi lão hoàng đế run rẩy, nuốt khó khăn, nhưng hề mất kiên nhẫn, cẩn thận đút thuốc, cho ngài uống nước, còn cẩn thận hơn cả cung nhân.
Lý Mậu thầm kinh ngạc, ngờ Trấn Quốc công cũng chăm sóc bệnh.
Một thang t.h.u.ố.c uống xong, tinh thần lão hoàng đế rốt cuộc cũng hơn một chút, thậm chí chuyện cũng rõ ràng hơn.
Thang t.h.u.ố.c là t.h.u.ố.c mạnh, cũng là do các thái y bàn bạc quyết định, thể lão hoàng đế trong thời gian ngắn hồi phục phần nào, để tránh ngài qua khỏi.
“Tiêu Nhi…”
Phó Văn Tiêu cầm khăn lau mặt cho lão hoàng đế, giọng ôn hòa: “Cậu, con ở đây.”
Giờ khắc , xưng “Thánh nhân”, cũng tự xưng “Thần”, chỉ xưng là cháu ngoại.
Lão hoàng đế đôi mắt vẩn đục , như xuyên qua để một khác.
Phó Văn Tiêu hề để ý ngài đang mẫu .
Chàng và mẫu trông giống . Trước đây từng , chỉ cần thấy , sẽ nghĩ đến mẫu – Nguyên An trưởng công chúa.
Đây là một vị công chúa dã tâm bừng bừng, Hoàng Thái hậu nuôi dưỡng đến mức an phận, lấy nữ nhi, vọng tưởng ngôi vị chí tôn của thế gian.
Lão hoàng đế vươn tay về phía , Phó Văn Tiêu rũ mắt, nắm lấy tay ngài.
“Tiêu Nhi…” Ngài cố sức : “Trẫm… thể, hạ chỉ… mà…”
Ánh mắt Phó Văn Tiêu khẽ động, bình tĩnh : “Cậu, đây ngài từng , nếu là con của ngài thì .”
Từ nhỏ đến lớn, bất kể gì, đều thể đè bẹp các hoàng tử.
Bà ngoại là nhiếp chính Hoàng Thái hậu, là cháu ngoại ruột duy nhất của bà, so với các hoàng tử, dường như còn tôn quý hơn. Dù ưu tú hơn các hoàng tử, cũng cần để ý, cần giấu tài.
Không ai dám trách cứ đứa cháu ngoại mà Hoàng Thái hậu thương yêu nhất, ngay cả hoàng tử ở mặt cũng kém vài phần.
Lão hoàng đế thỉnh thoảng sẽ vuốt đầu , cảm khái : “Nếu Tiêu Nhi là con của trẫm thì .”
Khi đó hiểu ý của lão hoàng đế, mãi đến khi lớn lên, mới hiểu đôi chút.
Nếu là con trai của lão hoàng đế, Hoàng Thái hậu sẽ cam tâm tình nguyện trả quyền lực, chỉ cần lão hoàng đế bảo đảm tương lai sẽ truyền ngôi cho . Có lẽ nhiều chuyện như …