Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 473
Cập nhật lúc: 2025-10-29 09:41:43
Lượt xem: 90
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nkTvEAMM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tam hoàng tử cứ thế ngất .
ai để ý, đúng hơn là ai phát hiện . Mọi ngơ ngác Úc Ly đem con báo đặt sang một bên, xếp cùng con sư tử nàng khiêng tới đó.
Khi hai con mãnh thú đặt xuống, chúng vẫn phản ứng gì, cứ ngoan ngoãn rạp ở đó.
Đây là choáng váng ?
Những mặt ở đây đều mang vẻ mặt mơ hồ.
Những con mãnh thú còn uy phong lẫm liệt, chạy tán loạn khắp nơi, lúc ngoan ngoãn như mèo nhà im bất động, khiến vắt óc cũng nghĩ nguyên nhân là gì.
Đương nhiên, so với chuyện đó, cảnh tượng Trấn Quốc công phu nhân tay khiêng mãnh thú cũng khiến họ chấn động thôi.
Nhìn cô nương nhỏ yếu như , khiêng lên con mãnh thú nặng hơn bao nhiêu , còn ung dung khiêng chúng sang một bên, thật là họ hoa mắt đấy chứ?
Bên , Phó Văn Tiêu liếc Úc Ly đang bận rộn cứu , trong mắt lóe lên ý gần như thể phát hiện, đó tới đỡ lão hoàng đế đang mặt đất dậy.
Chàng gọi lão hoàng đế: “Thánh nhân!”
Tiếng gọi của Phó Văn Tiêu cuối cùng cũng đ.á.n.h thức những mặt ở đây, họ kinh hãi thất sắc, nhao nhao đổ xô về phía lão hoàng đế.
Lúc , Phó Văn Tiêu với các cung nhân xung quanh: “Mau gọi thái y đến đây.”
Phó Văn Tiêu một bên chỉ huy cung nhân đưa lão hoàng đế sang một bên, tránh xa đám mãnh thú, một bên bảo cứu những khác.
Chỉ là thấy đám mãnh thú , vẫn theo bản năng mà sợ hãi. Hơn nữa thấy Úc Ly đang bận rộn khiêng những con thú dữ đó, họ cảm thấy việc thể giao cho nàng, vì thế ai chủ động giúp đỡ.
Loại chuyện cũng ai giúp chứ? Bọn họ khiêng nổi mấy con mãnh thú đó!
Chờ họ đầu , thấy những mãnh thú đè ngã mặt đất, thần sắc chút vi diệu.
Lúc vì lão hoàng đế đầu tiên, theo bên cạnh ngài còn mấy vị hoàng tử, thế nên họ đều đám mãnh thú lao tới đ.â.m trúng, ai nấy đều đè ở phía .
Ngược , các triều thần ở hai bên và phía đều may mắn tránh đám mãnh thú .
những triều thần cũng dọa nhẹ, chân đều mềm nhũn, ngã mặt đất.
Họ chật vật bò dậy, cố nén sợ hãi, nỗ lực tránh xa đám mãnh thú .
Khi Úc Ly khiêng lên một con gấu đen mập mạp, thấy Ngũ hoàng tử con gấu đen đè bẹp dí mặt đất.
Ngũ hoàng tử hình mập mạp, động tác chậm chạp cồng kềnh. Khi gấu đen húc ngã, Lục hoàng tử, Thất hoàng tử và Bát hoàng tử ở bên cạnh cũng kéo theo ngã cùng.
Sau đó, con gấu đen và con hổ lớn cùng đè bẹp họ xuống.
Khi Úc Ly khiêng cả con hổ và con gấu , cuối cùng cũng lộ bóng dáng của mấy vị hoàng tử.
So với Tam hoàng tử ngất , mấy vị hoàng tử còn đều may mắn giữ thần trí, nhưng tình trạng của họ cũng , ai nấy trông đều yếu ớt.
Rốt cuộc họ thật sự húc ngã xuống đất, còn con hổ và con gấu mập mạp đè lên , ép đến mức nôn ọe cả, Bát hoàng tử nôn đầy đất.
Lúc , lão hoàng đế từ từ tỉnh .
Tuy ngài sư tử đè lên, nhưng lúc đó Phó Văn Tiêu ở bên cạnh kéo ngài một chút, khiến ngài sư tử đè chặt , cho nên chỉ choáng váng, hồi phục là .
Lão hoàng đế yếu ớt mở mắt , thấy Phó Văn Tiêu đang xổm mặt, lập tức cảm thấy an tâm.
“Tiêu Nhi…”
Phó Văn Tiêu vẻ mặt quan tâm: “Thánh nhân, chứ ạ?”
Lão hoàng đế đang định gì đó, đột nhiên ánh mắt run lên. Ngài thấy Úc Ly đang khiêng một con gấu đen qua, giọng lập tức nghẹn trong cổ họng, ngây cảnh tượng đó, run run đưa tay …
Những canh giữ bên cạnh lão hoàng đế theo hướng ngài chỉ, đó nữa giữ im lặng.
Bởi vì họ thật sự gì cho .
Lúc ngôn ngữ thể diễn tả sự kinh hãi và chấn động mà họ chịu khi chứng kiến cảnh tượng như .
“Tiêu Nhi…” Lão hoàng đế run giọng hỏi, “Trẫm hoa mắt ?”
Nếu , ngài thể thấy một nữ tử tuổi thanh xuân ung dung khiêng lên một con gấu đen, bước uyển chuyển nhẹ nhàng qua chứ?
Bộ y phục cô nương đang mặc, hình như là phục sức của nhất phẩm cáo mệnh phu nhân?
Phó Văn Tiêu bình tĩnh : “Thánh nhân, hoa mắt ạ.”
Nói , đỡ lão hoàng đế dậy, vỗ vỗ n.g.ự.c cho ngài thuận khí, tránh để ngài cho rằng già cả mắt mờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-473.html.]
Lão hoàng đế lúc thấy rõ ràng, còn gì đó, thì một tiếng kêu t.h.ả.m thiết vang lên.
“A a a —— chân đau quá! Có sắp gãy , gãy ——”
Mọi giật , nhao nhao đầu về phía Ngũ hoàng tử đang kêu gào t.h.ả.m thiết.
Thư Sách
Chỉ thấy bệt đất, kêu la như heo chọc tiết. Mấy cung nhân đang cố hết sức đỡ dậy, nhưng vì quá béo, cung nhân đỡ đến mồ hôi đầm đìa vẫn thể đỡ dậy nổi.
Có lẽ là lúc cung nhân dìu , kéo trúng chân , Ngũ hoàng tử gào lên vô cùng thê thảm, cung nhân cũng sợ đến mức vội vàng buông .
“Lão Ngũ! Im miệng!” Lão hoàng đế nhịn khiển trách một tiếng.
Âm thanh thật sự quá chói tai, màng nhĩ như đ.â.m thủng, thần kinh cũng mệt mỏi vài phần, khó lòng chịu đựng.
Tiếng gào thét của Ngũ hoàng tử quá t.h.ả.m thiết, mấy ai tiếng khiển trách của lão hoàng đế. Ngũ hoàng tử tự nhiên cũng im miệng, tiếp tục gào thét.
Phó Văn Tiêu hiệu cho cung nhân bên cạnh, cung nhân đó lanh trí chạy tới, dùng khăn bịt miệng Ngũ hoàng tử .
Cuối cùng còn tiếng kêu đó nữa, cảm thấy tai cuối cùng cũng thanh tịnh.
Khi Phương Bích Hạc dẫn theo cấm vệ quân chạy tới, thấy cảnh tượng tại hiện trường, khỏi sửng sốt.
Ánh mắt nhanh chóng lướt qua Úc Ly đang khiêng mãnh thú cứu , lão hoàng đế đang đỡ dậy, cùng với mấy vị hoàng tử đang cung nhân dìu mặt đất, vội tiến lên thỉnh tội.
“Thần cứu giá chậm trễ!”
Sự chú ý của lão hoàng đế đều đặt Úc Ly, ngài tùy ý xua tay với , một bên hỏi: “Tiêu Nhi, cô nương là ai?”
Phó Văn Tiêu thấp giọng : “Nàng là thê tử của thần.”
“Tức phụ của Tiêu Nhi?” Lão hoàng đế ngây .
Bên , Phương Bích Hạc cho cấm vệ quân bảo vệ lão hoàng đế, đồng thời phân phó tìm lồng sắt đến, nhốt đám mãnh thú đưa về vườn Trân Cầm, để tránh chúng nó hại .
Vừa Úc Ly cũng khiêng hết tất cả mãnh thú chạy trốn sang một bên.
Đến đây, sự hỗn loạn mắt cuối cùng cũng kiểm soát.
Làm xong những việc , Úc Ly vẫn rời , tiếp tục trấn ở đó.
Nhìn thấy đám mãnh thú còn đang tán loạn an phận rạp xuống, tựa như những con mèo nhà hiền lành, khiến đột nhiên nảy sinh cảm giác khó tin, thậm chí cảm thấy đám mãnh thú cũng đáng sợ như .
Mọi mặt đầy nghi hoặc, rõ vì đám mãnh thú đột nhiên trở nên ngoan ngoãn như .
Ánh mắt họ rơi Úc Ly đang ở đó, nhớ cảnh tượng , cảm thấy thật sự thể tưởng tượng nổi, trực giác mách bảo rằng việc đám mãnh thú lúc ngoan ngoãn như , lẽ liên quan đến nàng.
Lẽ nào thế gian thật sự thể thuần phục mãnh thú?
“Tiêu Nhi, chúng nó đột nhiên đều rạp ở đó ?” Lão hoàng đế cũng buồn bực hỏi.
Phó Văn Tiêu chần chừ một lát, vẫn lên tiếng.
Lão hoàng đế đầu liếc một cái, thần sắc biến ảo chừng, sang Úc Ly đang ở đó, đang suy nghĩ gì.
Rất nhanh thái y liền mời tới.
Khi các thái y thấy nơi còn nhiều mãnh thú rạp như , cũng dọa sợ. Chờ phát hiện những mãnh thú đó hề vùng dậy hại , họ mới cẩn thận đến gần.
Phó Văn Tiêu : “Thánh nhân, nơi đây nguy hiểm, nên rời , để thái y xem qua cho .”
Ánh mắt lão hoàng đế đảo qua Úc Ly một lượt, đối với đề nghị của Phó Văn Tiêu cũng từ chối.
Cung nhân vội vàng khiêng một cỗ kiệu liễn tới, Phó Văn Tiêu đích đỡ lão hoàng đế lên kiệu.
Lúc lão hoàng đế lên kiệu, đột nhiên phát hiện Tam hoàng tử còn mặt đất, hỏi: “Lão Tam đây là ?”
Một thái y vội vàng qua xem xét, bẩm báo: “Thưa thánh nhân, Tam điện hạ chỉ là kinh hãi, gì đáng ngại ạ.”
Lão hoàng đế , khỏi chút ghét bỏ, lão Tam dọa đến hôn mê.
Lá gan khỏi quá nhỏ ? Thật sự vô dụng!
Ngài về phía mấy vị hoàng tử khác đang cung nhân dìu dậy, chỉ cảm thấy đứa nào cũng vô dụng, : “Được , cũng bảo thái y xem qua cho bọn chúng .”
Phó Văn Tiêu theo bên cạnh kiệu liễn, cùng lão hoàng đế rời .
Trước khi , đầu về phía Úc Ly đang ở đó, đó nở một nụ trấn an với nàng.
Chờ lão hoàng đế rời , cung nhân cũng khiêng tới mấy cỗ kiệu liễn.
Các hoàng tử cũng đỡ lên kiệu. Chỉ là lúc khiêng Ngũ hoàng tử thì gặp chút vấn đề.