Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 467
Cập nhật lúc: 2025-10-29 08:48:07
Lượt xem: 81
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7fS7EQHagj
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kiên nhẫn chờ đến nửa đêm, Úc Ly và Phó Văn Tiêu cùng trèo tường ngoài.
Quốc công phủ canh gác cũng ít, nhưng vì phủ quá lớn, nhiều nơi lính gác. Khi hai ngoài, họ theo những lối hẻo lánh tuần tra, nên hề gây chú ý cho lính gác trong phủ.
Ngay cả hạ nhân trong Trấn Quốc công phủ cũng , quốc công gia và phu nhân nhà họ cùng trèo tường ngoài lúc nửa đêm.
Phủ Tam hoàng tử và Trấn Quốc công phủ đều ở nội thành, cách xa lắm.
Nội thành cũng lính tuần tra. Để tránh đụng những binh lính đó, hai nóc nhà của nhà khác.
Đến gần phủ Tam hoàng tử, Phó Văn Tiêu dẫn Úc Ly đến một chỗ tương đối hẻo lánh quen thuộc, đó trèo tường .
Phía tường là một sân viện hẻo lánh.
Vừa mới đáp xuống đất, liền thấy một đôi mắt xanh biếc, là một con mèo hoang đang rạp mặt đất.
Úc Ly liếc con mèo hoang dọa đến mềm nhũn mặt đất, để ý, đ.á.n.h giá xung quanh, hỏi Phó Văn Tiêu nên hướng nào.
“Khách viện ở bên .” Phó Văn Tiêu hạ giọng, chỉ một hướng, “Bên là sân viện nơi mấy vị hoàng tôn của phủ Tam hoàng tử ở.”
Hứa đại phu mang đến đây để trị liệu cho vị hoàng tôn gãy chân, hẳn là sẽ ở khách viện, cũng thể sẽ sắp xếp ở trong viện của hoàng tôn, để tiện cho việc trị liệu gần đó.
Sân viện bên của hoàng tôn thị vệ tuần tra, hai quyết định đến khách viện xem thử .
Đã là đêm khuya tĩnh lặng, trong phủ Tam hoàng tử im ắng, đa đều chìm giấc ngủ.
Bên khách viện đèn đuốc vẫn tắt hẳn.
Khi hai đến nơi, phát hiện một gian sương phòng* ở khách viện đèn vẫn còn sáng.
(Sương phòng: phòng phụ, thường dành cho khách hoặc hầu ở)
Ngồi xổm đầu tường, Úc Ly chằm chằm căn sương phòng đang sáng đèn, chỉ về hướng đó, tỏ ý qua bên xem thử.
Chờ đám thị vệ tuần tra rời , hai từ đầu tường trèo xuống, lặng lẽ một tiếng động xuyên qua sân vườn hoa cỏ cây cối um tùm, đến căn sương phòng đang sáng đèn.
Cửa sổ sương phòng đang mở hé, hai đến bên cửa sổ, thoáng qua bên trong, thấy một lão giả đang bàn, sắp xếp d.ư.ợ.c liệu bàn.
Thư Sách
Là Hứa đại phu!
Úc Ly trong lòng thả lỏng, trực tiếp lách qua cửa sổ .
Phó Văn Tiêu cũng theo , xoay đóng cửa sổ ngay, nhanh chóng rời khỏi vị trí bên cửa sổ, để tránh bóng dáng hiện lên cửa sổ, hạ nhân tiểu đêm bên ngoài thấy.
Hứa đại phu thấy tiếng đóng cửa sổ, theo bản năng đầu . Khi thấy hai đột nhiên xuất hiện trong phòng, ông sợ đến mức suýt chút nữa hét lên.
Úc Ly vụt đến bên cạnh ông, bịt miệng ông .
“Hứa đại phu, đừng lên tiếng.” Nàng nhỏ giọng .
Vẻ kinh hãi mặt Hứa đại phu nhanh biến mất, ông hiệu với nàng, tỏ ý .
Chờ nàng buông tay , ông nhỏ giọng oán trách: “Nha đầu nhà ngươi, sức lực khỏi lớn quá, suýt chút nữa thở nổi.”
Hôm qua phố thấy Úc Ly, lúc gặp nàng, ông cũng quá kinh ngạc.
Úc Ly chút ngượng ngùng: “Vậy sẽ nhẹ tay hơn.”
Nàng cảm thấy dùng lực nhẹ , nhưng đối với lão nhân gia mà , lẽ vẫn mạnh, chú ý.
Hứa đại phu tò mò họ, hỏi: “Hai đây bằng cách nào?”
“Trèo tường .”
“Trèo ——”
Hứa đại phu suýt chút nữa nước miếng của chính sặc, vẻ mặt vô cùng kinh hãi. Đây chính là phủ hoàng tử đấy, bọn họ cứ thế trèo tường xông ?
Trên thực tế, họ còn mò đến tận đây, cứ thế tìm tới .
Bên ngoài im ắng, động tĩnh gì, thể thấy hai vẫn kinh động đến đám thị vệ trong phủ Tam hoàng tử.
Hứa đại phu nhanh trấn tĩnh .
Ông thần sắc phức tạp hai , ánh mắt dừng Phó Văn Tiêu.
Trước đây ông nghi ngờ, vị Phó lang quân phận tầm thường, ngờ địa vị của lớn hơn cả những gì ông tưởng tượng.
Hứa đại phu cũng là hôm qua khi phủ Tam hoàng tử, mới mời kinh là Tam hoàng tử.
Ông ngờ tới, bản một y giả vô danh tiểu , Tam hoàng tử phái vượt ngàn dặm xa xôi từ phương nam mời đến, để chữa chân cho một vị hoàng tôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-467.html.]
Lúc đó ông còn nghi ngờ, danh tiếng của lớn đến ? Đến cả Tam hoàng tử xa ở kinh thành cũng danh .
nhanh ông liền nguyên nhân, hóa đều là vì Phó Văn Tiêu.
Vị Trấn Quốc công thế tử ngày – Trấn Quốc công hiện tại.
Thế nhân đều cho rằng, Trấn Quốc công thế tử năm đó là do ông cứu sống. Vào lúc chính bản ông cũng hề , ông trở thành thần y trong mắt thế nhân.
Phó Văn Tiêu mặt lộ vẻ áy náy, thấp giọng : “Hứa đại phu, xin để ngài gặp những chuyện .”
Tuy để một ít nhân thủ ở phương nam, nhưng phần lớn đều là để bảo vệ nhà Úc Ly.
Hứa đại phu là một y giả thích việc thiện, ở phương nam bá tánh kính trọng, sẽ kẻ nào cố tình gây khó dễ cho ông. Đại phu giỏi y thuật cao siêu xưa nay hiếm , dù là kẻ điên rồ đến , cũng sẽ dễ dàng tay với một vị đại phu như , rốt cuộc ai thể đảm bảo sẽ vĩnh viễn sinh bệnh, bạn bè thích sẽ sinh bệnh.
Vì bao giờ lo lắng cho an nguy của Hứa đại phu.
Hơn nữa phương nam cách kinh thành quá xa xôi, kinh thành nhiều đại phu giỏi như , bao nhiêu ngự y như , hẳn là cũng sẽ ai đặc biệt đến phương nam tìm một vị đại phu vô danh tiểu .
Ấy mà Tam hoàng tử phái .
Từ đó thể thấy, Tam hoàng tử quả thực thương yêu con trai thứ ba do Khang trắc phi sinh .
Vì thế mà tiếc mời Hứa đại phu từ phương nam đến, nhất định chữa chân cho .
Hứa đại phu xua tay: “Thôi, chúng đều kinh thành , mấy chuyện gì nữa?”
Từ xưa đến nay dân đấu với quan, huống chi là những vị long tử phượng tôn . Dù bọn họ g.i.ế.c ngươi, cũng chỗ nào để kêu oan, huống chi đối phương chỉ là cho đưa ông đến kinh thành, tìm ông chữa bệnh.
Chuyện ông căn bản thể từ chối.
Úc Ly hỏi: “Hứa đại phu, ông thật sự thể chữa khỏi chân cho vị hoàng tôn trong phủ Tam hoàng tử ?”
“Làm thể?” Hứa đại phu thẳng kiêng dè, “Chân của là ngựa đạp gãy, xương cốt đều nát cả , hơn nữa qua lâu như , dù bản lĩnh thông thiên, cũng cách nào giúp nối xương cốt, cho khôi phục bình thường .”
“Vậy Tam hoàng tử chẳng sẽ giận cá c.h.é.m thớt ông ?”
(迁怒 - thiên nộ: trút giận sang khác)
“ !” Hứa đại phu thở dài, “Ta hôm qua với Tam hoàng tử , cứ thử trị , chữa khỏi còn xem tình hình tiếp theo.”
Úc Ly: “…” Xem lão đại phu cũng tùy cơ ứng biến.
Hứa đại phu liếc nàng một cái: “Đây cũng là chuyện còn cách nào khác. Ta tuy tuổi cao, nhưng vẫn sống đủ , còn nhiều chuyện .” Ví dụ như vị Phó quốc công mắt , ông , hàn độc năm đó của rốt cuộc là do vị cao nhân nào chữa trị, là chữa trị như thế nào.
Vì chuyện , ông thật sự lòng ngứa ngáy khó chịu, chỉ sợ đến c.h.ế.t vẫn còn canh cánh.
Đáng tiếc, Phó quốc công dường như ý định giải đáp thắc mắc cho ông.
Úc Ly thẳng vấn đề hỏi: “Hứa đại phu, ông cùng ?”
“Đi? Đi ?” Hứa đại phu nhất thời phản ứng kịp.
Úc Ly thật: “Đến quốc công phủ chứ , chờ việc gì, chúng đưa ông về phương nam.”
Hứa đại phu chút động lòng. Nếu đến quốc công phủ, quả thực cần lo lắng việc trị hết chân cho hoàng tôn mà Tam hoàng tử giận cá c.h.é.m thớt.
Chỉ là…
“Không , cứ trốn tránh như , chẳng cả.” Hứa đại phu , “Tam hoàng tử hứa với , nếu thể trị khỏi cho hoàng tôn, còn sẽ xây cho một y quán, để ở y quán khám chữa bệnh…”
Ông cả đời đều cứu , nếu bảo ông trốn hành nghề y nữa, đối với ông mà thật sự khó chịu.
Tuy lời hứa của Tam hoàng tử khả năng thực hiện , nhưng ông thể kéo dài thời gian. Trong lúc thể nhân cơ hội đề xuất với Tam hoàng tử, để ông lúc rảnh rỗi đến y quán bên ngoài khám, vẫn thể tiếp tục hành nghề y.
Biện pháp luôn là do con nghĩ .
Úc Ly chút chần chờ, tuy nàng mang lão đại phu , nhưng cũng thể bất chấp ý của ông.
Lúc , Phó Văn Tiêu : “Hứa đại phu nếu tiếp tục hành nghề y như bình thường, tự nhiên cũng biện pháp khác.”
“Biện pháp gì?” Hứa đại phu vẻ mặt mong đợi .
Sau khi phận của vị , ông bây giờ Phó Văn Tiêu liền thêm vài phần tin tưởng, cảm thấy trong kinh thành , duy nhất thể giúp ông thoát khỏi tình cảnh hiện tại, cũng chỉ vị quốc công gia trẻ tuổi .
Úc Ly cũng về phía Phó Văn Tiêu.
Phó Văn Tiêu với nàng, trả lời câu hỏi của Hứa đại phu, mà : “Như , cần Hứa đại phu kiên nhẫn chờ thêm ba ngày.”
Ba ngày mà thôi, Hứa đại phu vẫn thể chờ .