Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 447
Cập nhật lúc: 2025-10-28 06:59:13
Lượt xem: 88
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3VcYGoMcIa
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Biết nàng vẫn dùng bữa, Phó Văn Tiêu trong lòng thấy mềm mại, chút áy náy.
Chàng khẽ vuốt tóc nàng, : “Sau nếu gặp chuyện như , nàng cứ ăn cơm , cần đợi .”
So với việc để nàng đợi cùng ăn cơm, càng lo nàng sẽ đói.
“Không .” Úc Ly ăn bánh đậu đỏ, : “Hôm nay thi Đình vất vả hơn, chúng đợi là lẽ .”
Thi Đình là bước cuối cùng của khoa cử, dù Phó Văn Tiêu luôn tỏ ung dung tự tại, vẫn khỏi lo lắng cho .
Vào một ngày quan trọng như , họ đều hy vọng thể đợi về cùng ăn cơm, để rằng họ luôn ở bên cạnh ủng hộ và quan tâm.
Úc Ly hỏi: “À đúng , ăn cơm ?”
“Chưa.” Phó Văn Tiêu lắc đầu, “Buổi trưa ăn một chút.”
Thi Đình kéo dài cả ngày, trong cung sẽ cung cấp bữa trưa, nhưng ở trong cung, ai dám ăn uống thoải mái, đều chỉ ăn qua loa lót tiếp tục bài.
Úc Ly kinh ngạc: “Lão hoàng đế… cữu cữu của cho ăn bữa cơm nào ?”
Giữ muộn như , ít nhất cũng cho ăn chút gì chứ, vị hoàng đế quá keo kiệt ?
Phó Văn Tiêu bật , : “Không , trong cung nhiều điều bất tiện, cũng thật sự ăn .”
“Thế cũng thể để đói bụng chứ?”
“Ừm… Có lẽ là do cữu cữu tuổi tác cao, quên, nên quên bảo sắp xếp đồ ăn cho …”
Úc Ly đưa miếng bánh đậu đỏ cuối cùng trong tay đến môi , : “Tiêu ca nhi, thật chu đáo.”
Đã như mà còn tìm cớ cho lão hoàng đế, quả nhiên là .
Những kẻ bắt nạt , tự nhiên vì sai điều gì, mà là vì quá , kẻ thì thích bắt nạt , đó là đạo lý muôn thuở đổi.
Phó Văn Tiêu cúi mắt nhẹ, nắm lấy tay nàng, mười ngón tay đan .
Những cảm xúc tiêu cực trong lòng, tựa như cơn gió đêm xuân phiêu dạt mất, chỉ còn vị ngọt thơm của đậu đỏ trong miệng, hương hoa quế thanh khiết nàng…
Nửa canh giờ , xe ngựa về đến hẻm Liễu Văn .
Hẻm Liễu Văn yên tĩnh, đầu ngõ treo một ngọn đèn, cửa các gia đình giàu hai bên ngõ cũng treo đèn lồng, tỏa chút ánh sáng mờ ảo.
Xe ngựa tiến phủ nhà họ Phó, Chu thị chờ sẵn ở đó.
Thấy họ xuống xe, Chu thị vội vàng đón lấy, căng thẳng hỏi: “Tiêu ca nhi, con về ? Không chứ?”
Các cống sĩ khác đều về, chỉ là mãi thấy bóng dáng, bà lo lắng yên.
Phó Văn Tiêu với bà, ôn tồn : “Mẹ, lo lắng , con , là thánh nhân giữ con ở trong cung chuyện.”
Chu thị sửng sốt, há miệng định gì đó, gì.
Cuối cùng bà : “Về là , bữa tối chuẩn xong, con rửa mặt một chút qua ăn cơm nhé.”
Phó Văn Tiêu về phòng bộ cống sĩ phục , rửa mặt xong, cùng nhà quây quần ăn cơm.
Chu thị gắp cho ít thức ăn, xót xa : “Tiêu ca nhi, ăn nhiều , hôm nay con vất vả .”
“Không vất vả ạ.” Phó Văn Tiêu , “Thi Đình chỉ thi một ngày, dễ chịu hơn thi Hội nhiều.”
Chu thị thầm nghĩ, thi Đình đúng là chỉ thi một ngày, nhưng cống sĩ nào như , thi xong còn diện thánh?
Tuy trong lòng nghĩ gì, nhưng chỉ cần nghĩ đến những chuyện xảy năm đó, lòng Chu thị thể bình tĩnh, nhịn tự hỏi, hôm nay mang tâm trạng gì để đến Dưỡng Tâm Điện gặp vị thánh nhân ?
Càng nghĩ càng thấy hụt hẫng.
Phó Văn Tiêu hiếm khi nhà quan tâm như , ngay cả hai đứa nhỏ cũng ngoan ngoãn gắp thức ăn cho , bảo ăn nhiều .
Chàng mỉm nhận lấy. May mà bây giờ sức ăn của lớn, nếu nhiều thức ăn như , đây thật sự ăn hết.
Sau bữa cơm, họ cùng uống chuyện phiếm.
Phó Văn Tiêu kể sơ qua về tình hình thi Đình hôm nay, một cách hàm súc: “Con cảm thấy chắc là bài tệ, sẽ thứ hạng .”
“Thứ hạng của con chắc chắn !” Chu thị vẻ mặt tự tin, “Văn tài của Tiêu ca nhi như , văn chương xưa nay đều thực tế chiều sâu, chỉ cần mắt mù, đều sẽ xếp cho con thứ hạng .”
Bà bao giờ nghi ngờ điểm .
Không ai rõ hơn bà đứa trẻ kinh tài tuyệt diễm đến nhường nào, và lưng đó là sự nỗ lực . Dù là thiên tài, cũng trả giá nhiều mồ hôi.
Hai đứa nhỏ phối hợp, nhao nhao vỗ tay ủng hộ bà nội.
Theo tuổi tác lớn dần, lẽ hiểu chuyện hơn, lẽ vì các trưởng bối cho cảm giác an tuyệt đối, nên tính cách chúng dần trở nên hoạt bát cởi mở, còn nhút nhát ít như khi còn nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-447.html.]
Phó Văn Tiêu đưa tay lượt xoa đầu chúng, khuôn mặt non nớt đáng yêu của chúng, mỉm .
Thấy thời gian còn sớm, ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Úc Ly rửa mặt xong, từ phòng tắm bước , Phó Văn Tiêu liền cầm khăn lau khô tóc cho nàng, để nha ở phòng hầu hạ.
Các nha quen với việc , dọn dẹp nhà cửa xong xuôi, lặng lẽ lui , đóng cửa .
Gió đêm từ cửa sổ lùa , rèm cửa trong nhà lay động, mang đến chút lạnh thanh khiết.
Hai đều để ý đến cơn gió đêm, đó trò chuyện. Úc Ly kể cho hôm nay gì, còn chuyện dạy Sở thiếu duật thể thuật.
Nàng chống cằm: “Ta ngờ thể kiên trì , xem tâm tính .”
Phó Văn Tiêu khẽ vuốt tóc nàng, : “Hoàn cảnh của trong vương phủ lắm, mấy thứ như hổ rình mồi, tự nhiên thể cứ mãi như , thêm cho chút lợi thế.”
Vụ tập kích mà Sở thiếu duật gặp đường về kinh năm ngoái, bất kể Thụy Vương đó tra gì, kết quả cuối cùng là giải quyết gì, hồi kết.
Mấy con thứ của Thụy Vương phủ đều bình an vô sự, hề trách phạt gì. Điều cũng Sở thiếu duật hiểu , phụ vương tuy coi trọng là con vợ cả, nhưng những con thứ phụ vương cũng coi trọng, đều là con của ông , ông sẽ bỏ rơi ai cả.
đối với Sở thiếu duật mà , đó là trưởng của , mà là kẻ thù lấy mạng .
Không chỉ là em cùng cha khác , mà còn từ nhỏ sống cùng . Sau khi lớn lên trở về, mới phát hiện gia đình cũng như tưởng tượng.
Tổ mẫu vô điều kiện che chở tuổi tác cao, thể che chở mãi . Mẫu chỉ là một nữ tử yếu đuối, thể lay chuyển suy nghĩ của phụ vương.
Sở thiếu duật chỉ đơn thuần, chứ ngốc.
Hắn trong mắt thế nhân, chỉ là một kẻ ăn chơi trác táng, thậm chí chức vụ gì, thể hiện tài cán gì. Ngoài danh phận thế tử của Thụy Vương phủ , chẳng gì cả, mấy thứ e là cũng nghĩ như .
Thư Sách
Ít nhất, cho khi gặp nguy hiểm thể giữ mạng sống.
Úc Ly ngẩng đầu : “Trước đây cũng như ?”
Nghe phân tích cảnh của Sở thiếu duật một cách dễ dàng như , nàng chút tò mò, đây cũng như ?
Hoàn cảnh của còn nguy hiểm hơn Sở thiếu duật nhiều. Sở thiếu duật chỉ đối mặt với mấy trai trong vương phủ nhòm ngó vị trí thế tử của , còn đối mặt với cả triều đình rộng lớn và các vị hoàng tử .
Phó Văn Tiêu : “Cũng gần như , nhưng tương đối may mắn hơn, phía luôn che chở.” Sau đó : “Bà ngoại là Hoàng Thái Hậu. Khi tiên đế còn tại thế, vì thể bệnh tật, thể yếu thế triều thần, nên lúc đó nhiều chính sự đều do bà tiên đế xử lý…”
Hoàng Thái Hậu và tiên đế là vợ chồng từ thuở thiếu thời.
Các phi tử trong cung lượt sinh con, nhưng Hoàng Thái Hậu mãi vẫn con nối dõi, mãi đến ngoài ba mươi tuổi mới sinh hạ Nguyên An trưởng công chúa.
Đây cũng là đích nữ duy nhất của tiên đế.
Hoàng Thái Hậu là một nữ tử phi thường, bà thông tuệ tài cán, năng lực chính trị hề tầm thường, hiếm nam nhân nào sánh kịp.
Tiên đế qua đời vì bệnh tật, thậm chí kịp để di ngôn, cũng định kế vị. Lúc đó chính Hoàng Thái Hậu dốc sức trấn áp triều thần, định cục diện, và chọn lựa đương kim thánh nhân kế thừa ngôi vị hoàng đế, bà trở thành Nhiếp chính Thái Hậu.
Năm đó, uy thế của Hoàng Thái Hậu trong triều ai thể ngăn cản.
“Khi bà ngoại qua đời, mười hai tuổi.” Giọng Phó Văn Tiêu hòa hoãn, mang theo vài phần hoài niệm, “Lúc bà còn tại thế, dạy dỗ nhiều…”
So với việc hoàng đế dạy dỗ, thì ảnh hưởng sâu sắc nhất đến chính là Hoàng Thái Hậu.
Lão hoàng đế năm đó thể nhận nuôi cung, thực cũng là do Hoàng Thái Hậu ngầm đồng ý, là kết quả của sự đ.á.n.h cờ đa phương.
trong cung Hoàng Thái Hậu ở đó, dù nhận nuôi cung, thực cũng khác gì ở nhà.
Bởi vì Hoàng Thái Hậu, năm đó quả thực còn tôn quý hơn cả các vị hoàng tử . Ngay cả Ý Đức thái tử, từng ca ngợi, cũng .
Đó là một thời kỳ phong quang bao.
Úc Ly yên lặng lắng , ngẩng đầu liếc một cái, đó lấy tới một đĩa điểm tâm, hỏi: “Tiêu ca nhi, ăn ?”
Phó Văn Tiêu lấy tinh thần: “Ta đói, nàng ăn .”
Xem nàng ăn ngon lành, chút buồn . Trong lòng nàng, dù là chuyện lớn đến , ăn một bữa cơm là thể qua, nếu qua , thì ăn thêm hai bữa nữa.
Như cũng .