Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 42:chương 42
Cập nhật lúc: 2025-09-25 04:53:22
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai mươi lạng bạc gói ghém cẩn thận trong tay áo, Úc Ly bước con đường mòn ven ruộng.
Bầu trời trong xanh một gợn mây, ánh mặt trời chói chang đến nhức cả mắt. Đi nắng gắt, chỉ một lát , đầu óc choáng váng, ong ong.
Úc Ly chậm rãi bước , chỉ cảm thấy trong lồng n.g.ự.c một nỗi niềm trướng đầy, chua xót bi thương.
Đây là cảm xúc của cô, mà là của nguyên chủ.
Thực , ngay từ lúc nhận lấy bạc từ tay bà nội Úc, những cảm xúc trong lồng n.g.ự.c cô đột nhiên sôi trào, dâng lên ngớt.
Nhà họ Úc, chính vì hai mươi lạng bạc mà gả cô cho nhà họ Phó để xung hỉ.
Dù cô cố gắng lụng, lặng lẽ hy sinh, nhưng bất kể cô ngoan ngoãn đến , nhà vẫn hề để cô mắt, quan tâm đến suy nghĩ của cô , quan tâm cô sống thế nào, càng quan tâm đến chính bản cô – chỉ đơn giản vì cô là một đứa con gái.
Con gái mệnh bạc, đáng tiền, là đồ ăn hại.
Đây là những lời cô nhiều nhất từ khi nhận thức. Tất cả đều với cô như , dần dần, chính cô cũng cảm thấy hoang mang, thậm chí bắt đầu nghĩ rằng, là con gái, nên mệnh bạc, đáng tiền.
mệnh cô thật sự bạc bẽo như ?
Nếu phụ nữ mệnh bạc như , tại sinh cô ? Thế gian tại phụ nữ?
Không đúng, phụ nữ thì đàn ông?
Vậy phụ nữ thật sự là mệnh bạc ?
Tiếc là cô thể gỡ rối logic trong đó, cũng ai cho cô gỡ rối như thế nào.
Hàng ngàn năm qua, tất cả đều nghĩ như .
Cho nên, việc nhà vì hai mươi lạng bạc thách cưới mà gả cô cho nhà họ Phó để xung hỉ, cũng là điều nên , ?
Đây là mệnh của cô ?
Không chỉ cô các em gái của cô , cũng sẽ giống như cô ? Bị gả một cách tùy tiện, chỉ vì một khoản tiền thách cưới hậu hĩnh. Như thì khác gì một món hàng?
cô là mà!
Một con sống sờ sờ, m.á.u thịt, thể là hàng hóa ?
Thực cô dám , cô thật sự bao giờ cảm thấy phụ nữ là hàng hóa. Việc coi phụ nữ như hàng hóa, thậm chí ngay cả phụ nữ cũng cảm thấy là hàng hóa – đó là một chuyện bi ai đến nhường nào.
Đối với điều , trong lòng cô chút đau khổ.
“Úc Ly” là một trầm mặc, nhưng nghĩa cô là một khúc gỗ suy nghĩ riêng.
Thỉnh thoảng cô cũng sẽ hoang mang, cảm thấy thế giới như bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc. Cô thấy con đường phía , thấy tương lai, thấy hy vọng.
Cô chán ghét cuộc sống như , nhưng cũng c.h.ế.t lặng.
hóa , cô vẫn luôn oán hận, mà đang oán hận điều gì.
Không là vì hai mươi lạng bạc , nhưng dường như cũng là vì nó.
Úc Ly im lặng bước , nếm trải những cảm xúc trong lồng ngực: bi thương, mờ mịt, chua xót, tuyệt vọng…
Khi cách đến nhà họ Phó ngày càng gần, những cảm xúc sôi trào trong lồng n.g.ự.c dần dần lắng xuống.
Khi cô bước cổng nhà họ Phó, cảm xúc trong lòng cuối cùng cũng tan biến, còn dấu vết.
Cô cúi đầu, đưa tay sờ lên n.g.ự.c , rằng ý thức của nguyên chủ cuối cùng cũng biến mất, sẽ bao giờ trở .
Khi nhà họ Úc đưa cho cô hai mươi lạng bạc đó, “cô ” dường như cuối cùng cũng siêu thoát.
Có lẽ là siêu thoát, mà là chọn cách buông bỏ chính .
Sắc mặt Úc Ly chút phức tạp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-42chuong-42.html.]
Các cô dung mạo tương tự, cùng tên. Nếu con kiếp kiếp , cô nghĩ “Úc Ly” ở đây hẳn là kiếp của . Giữa các cô một mối liên hệ vô hình nào đó, nên mới sự trùng hợp là khi chết, cô đến thế giới , sống trong cơ thể của “Úc Ly”, thậm chí còn thức tỉnh một nữa.
“Ly Nương, con ? Không khỏe ở ?”
Chu thị từ trong phòng , thấy cô đó, tay ôm ngực, khỏi chút lo lắng.
Úc Ly hồn, buông tay xuống, như chuyện gì mà qua, : “Mẹ ơi, con .”
Thư Sách
Cô theo Chu thị nhà chính.
Thấy cô mồ hôi đầm đìa, Chu thị rót cho cô một bát lạnh.
Trà lạnh nấu từ các loại thảo dược hái ngoài đồng. Những loại thảo dược như ở bên ngoài nhiều, ven ruộng, chân núi, trong rừng cây đều , mọc như cỏ dại. Cứ đến mùa hè nóng nực, nhà nào cũng sẽ nấu một nồi lạnh lớn, việc mệt mỏi thì uống một ngụm, giải khát giải nhiệt.
Trà lạnh vị thanh đạm, mang hương vị đặc trưng của thảo dược, cũng khó uống. Uống lâu , mang một cảm giác đỗi bình yên.
Úc Ly tự rót cho hai bát lạnh lớn, đó lấy hai mươi lạng bạc trong tay áo , đưa cho Chu thị.
Chu thị hoảng hốt: “Ly Nương, cái ở con?”
Úc Ly đáp: “Là của hồi môn nhà họ Úc cho con ạ.”
“Của hồi môn?” Chu thị mặt mày ngơ ngác, thầm nghĩ nhà họ Úc cho con gái xuất giá của hồi môn ư? Nếu thật sự hào phóng như , vì hai mươi lạng bạc mà gả cháu gái qua đây xung hỉ?
Chu thị tính tình tuy hiền lành nhưng là hồ đồ.
Dù lúc đó vì Phó Văn Tiêu hôn mê bất tỉnh mà lo đến rối trí, nhưng bà cũng nhà họ Úc chính là vì hai mươi lạng bạc thách cưới đó mà gả cháu gái qua. Vì thế, bà đối với Úc Ly áy náy, nên khi Úc Ly gả qua, bà cố gắng đối xử thật với cô con dâu .
Ngày thành , Úc Ly chỉ mang theo một cái tay nải cũ kỹ qua, nhà họ Úc cho cô một chút của hồi môn nào. Chẳng lẽ đột nhiên lương tâm trỗi dậy, bổ sung của hồi môn cho cô ư?
Úc Ly đẩy bạc qua cho bà, : “Mẹ ơi, dùng để mua lương thực ạ.”
Cô giải thích của hồi môn từ mà . Dù cũng là nhà họ Úc đưa, lai lịch đàng hoàng, cần lo lắng gì.
Chu thị tuy thắc mắc nhưng thấy cô nhiều, liền cũng hỏi nữa.
bà nhận bạc .
Bà đẩy bạc trở , ôn tồn : “Ly Nương, đây là của hồi môn nhà họ Úc cho con, nên do con giữ. Dùng thế nào là do con quyết định, cần đưa cho .”
Úc Ly bà một lúc, thu bạc, khẽ gật đầu : “Vâng ạ. Vậy ngày mai con sẽ thành mua ít lương thực, tiện thể tìm một công việc.”
“Tìm việc ?” Chu thị ngạc nhiên. “Con việc gì?”
“Con cũng , ngày mai lên huyện xem thử tính .”
Chu thị: “…”
**
Úc Ly ôm hai mươi lạng bạc về phòng.
Phó Văn Tiêu đang bên cửa sổ sách. Dù là một ngày hè nóng nực, nhưng quần áo vẫn chỉnh tề, gương mặt trắng bệch, một áo xanh, vạt áo thể thấy những cành trúc thêu tinh tế, thanh nhã.
Úc Ly mồ hôi đầm đìa bước , thấy , cảm giác như khí oi bức cũng trở nên mát mẻ hơn vài phần.
Khi cô đặt bạc lên bàn, Phó Văn Tiêu ngẩng đầu qua, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Hôm qua mới trong nhà còn tiền, hôm nay cô ôm về một khoản bạc, trông vẻ cũng hai mươi lạng.
Nếu tính tình cô đơn thuần, giống gian ác, tưởng cô cướp của nhà nào.
“Đây là của hồi môn nhà họ Úc cho em,” Úc Ly giải thích. “Ngày mai mang mua lương thực.”
Ánh mắt Phó Văn Tiêu lóe lên, hỏi tại nhà họ Úc đột nhiên cho cô của hồi môn. Anh từ Chu thị thông tin về nhà họ Úc, đoán rằng nhà họ Úc coi trọng tiền bạc. Cô thể lấy khoản của hồi môn , chắc hẳn quá trình cũng hề đơn giản.
Úc Ly tìm một chỗ để cất bạc, nhưng tới lui, căn phòng dường như chỗ nào để cô cất bạc.
Trong lòng cô, nhà họ Phó là nơi ở tạm, vẫn coi đây là nhà của .
Càng là địa bàn của cô.
Căn phòng là phòng của Phó Văn Tiêu. Đồ của cô chỉ một cái tay nải đựng quần áo, tay nải là một mảnh vải xám xịt, bên trong cũng chỉ một bộ quần áo cũ để , vô cùng sơ sài.