Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 429
Cập nhật lúc: 2025-10-27 10:03:28
Lượt xem: 99
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mùng Hai Tết xem hội chùa, mùng Ba Tết bắt đầu thăm .
hiện tại Phó Văn Tiêu chỉ là một cử nhân từ phương nam đến, bọn họ ở kinh thành cũng thích nào để thăm. Hơn nữa, tháng Hai liền tham gia thi Hội, cần ôn bài, cho nên ngoài việc đến nhà họ Uông chúc Tết và bái phỏng mấy vị cử nhân cùng đến từ tỉnh Nam Quận, nhà họ Phó cũng mấy khi cửa.
Mãi đến mùng Bảy, Sở thiếu duật mang theo lễ vật đến chúc Tết.
Nhìn thấy Sở thiếu duật, Chu thị kinh ngạc: “Sở lang quân, lâu gặp.”
Sở thiếu duật chút ngượng ngùng, giải thích: “Gần đây tương đối bận, vẫn luôn dứt để đến bái phỏng, mong bác thứ .”
Chu thị tất nhiên là hiểu. Cuối năm chắc chắn bận rộn, trong Tết theo trưởng bối chúc Tết, cũng rảnh rỗi.
Hắn thể bớt thời giờ đến chúc Tết, cũng coi như là lòng.
Sở thiếu duật và Chu thị đang chuyện ở sảnh đường thì tin Úc Ly và Phó Văn Tiêu cũng từ thư phòng bên tới.
Nhìn thấy hai , sắc mặt Sở thiếu duật thoáng chút mất tự nhiên, nhưng nhanh liền chào hỏi họ: “Phó , Úc cô nương, phiền .”
Phó Văn Tiêu , mời .
Kinh thành bên tục lệ uống rượu đầu năm, hôm nay Sở thiếu duật đến, Chu thị liền cho chuẩn rượu.
Phó gia ít , quy củ nhiều, cùng uống rượu chuyện phiếm, khí vô cùng hòa hợp.
Vì Úc Ly thể uống rượu, nên chỉ Phó Văn Tiêu uống cùng Sở thiếu duật.
Sở thiếu duật tuổi còn trẻ, uống một chút rượu mặt bắt đầu đỏ lên, dường như men say, say khướt ở đó.
Chu thị liền bảo Phó Văn Tiêu dìu đến phòng khách nghỉ ngơi, bảo nhà bếp chút canh giải rượu.
Sở thiếu duật kỳ thực say lắm, Phó Văn Tiêu đỡ đến phòng khách, cúi đầu ở đó, dáng vẻ chút ủ rũ.
Phó Văn Tiêu đỉnh đầu , hỏi: “Sở hiền , ngươi lên giường nghỉ một lát ?”
Sở thiếu duật gì.
Lúc , Chu thị bưng tới một bát canh giải rượu. Bà ở cửa, với Phó Văn Tiêu: “Tiêu ca nhi, Sở lang quân thế nào ? Có khó chịu ? Con bảo uống bát canh giải rượu .”
Phó Văn Tiêu thấy, nhận lấy bát canh.
Chàng đặt bát canh lên bàn, đang định đỡ Sở thiếu duật lên giường nghỉ ngơi thì nghiêng tránh .
“Sở hiền ?” Phó Văn Tiêu gọi một tiếng.
Sở thiếu duật ngẩng khuôn mặt ửng đỏ vì say rượu lên, nam nhân mặt, thần sắc chút phức tạp, thấp giọng : “Phó … Ta nên gọi là Phó Văn Tiêu, là gọi là Phó Tiêu?”
Phó Văn Tiêu cũng bất ngờ, thần sắc bình tĩnh : “Ngươi ?”
Sở thiếu duật khổ.
Năm ngoái về kinh, bẩm báo chuyện tập kích cho phụ vương, phụ vương tự nhiên tra cho rõ ràng.
Chỉ là ngờ, tra tra phận thật của Phó Văn Tiêu, cùng kinh. Khi từ chỗ phụ vương rằng Phó Văn Tiêu chính là Trấn Quốc công thế tử, ngây cả .
Sở thiếu duật lúc mới sinh , vì là sinh non nên thể ốm yếu, bệnh tật, tùy thời đều khả năng c.h.ế.t yểu.
Sau đó thái y khí hậu Giang Nam ôn hòa, thích hợp cho dưỡng bệnh. Vừa lúc đó, tổ mẫu của là Thụy Thái phi vì nhớ nhung cố hương, về Giang Nam xem thử, nên cha thương lượng xong, liền để theo Thụy Thái phi đến Giang Nam dưỡng bệnh, ở Giang Nam suốt mười mấy năm.
Quả nhiên, thể dần dần khỏe , cũng thuận lợi lớn lên, mãi đến mấy năm mới trở về kinh thành.
Sở thiếu duật quen thuộc với ở kinh thành, cũng từng gặp Trấn Quốc công thế tử. Lúc về kinh, Phó gia sụp đổ, Nguyên An trưởng công chúa lui về hành cung Tây Giao, ngày thường cũng ai nhắc đến Trấn Quốc công thế tử mặt .
Cho nên khi gặp Phó Văn Tiêu ở Nam Quận, cũng phận của .
Lúc phụ vương tra “Phó Văn Tiêu” chính là Trấn Quốc công thế tử, vẻ mặt ngài đầy kiêng kỵ, khiến ấn tượng sâu sắc. Thậm chí phụ vương còn dặn dò riêng, cho qua quá thiết với Phó Tiêu, để tránh rước họa .
Phó Văn Tiêu hỏi: “Ngươi từ khi nào?”
“Trước tháng Chạp.” Sở thiếu duật chậm rãi , “Ta ngờ, là Trấn Quốc công thế tử, mẫu là Nguyên An trưởng công chúa. Nói , gọi một tiếng biểu ca mới đúng.”
Phụ vương là Thụy Vương, Thụy Vương là con trai của tiên đế, cùng Nguyên An trưởng công chúa là tỷ .
Phó Văn Tiêu hiểu , thảo nào suốt tháng Chạp thấy đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-429.html.]
Chàng : “Ta cũng là mới đoán phận của ngươi.”
Đích tử của Thụy Vương vẫn luôn dưỡng bệnh ở Giang Nam, ở kinh thành mấy ai đến, cho nên lúc mới gặp, cũng nghĩ tới Sở thiếu duật chính là thế tử của Thụy Vương phủ.
Sau thấy một ký hiệu kín đáo con thuyền mà Sở thiếu duật nhờ, mới hiểu .
Sở thiếu duật giật : “Huynh phận của sớm ? Thảo nào lúc đó đồng ý cùng kinh.”
Hóa vì coi là bằng hữu…
Hắn còn tưởng rằng, bọn họ là bằng hữu, nên Phó Văn Tiêu mới mời lên thuyền khách, thậm chí đó còn cùng hoạn nạn, tình nghĩa đó càng thêm đáng quý.
Sở thiếu duật đột nhiên cảm thấy chút hụt hẫng.
Hắn khâm phục văn tài học vấn của Phó Văn Tiêu, cũng quý mến sự lạc, trí tuệ, và cách đối nhân xử thế của . Giao tiếp với như tắm trong gió xuân, thật khó để từ chối một bạn như .
Hắn thật tâm coi là bằng hữu, đáng tiếc…
Biểu cảm mặt thật sự quá dễ đoán, Phó Văn Tiêu liếc mắt một cái là đang hụt hẫng vì điều gì, bèn : “Thật cũng , cảm thấy ngươi là một bạn khá , đáng để kết giao sâu.”
“Thật ?” Sở thiếu duật lập tức phấn chấn lên, hai mắt sáng rực .
Phó Văn Tiêu mỉm gật đầu, thong thả xuống, : “Ngươi phận của mà hôm nay vẫn đến chúc Tết, thể thấy là ngươi coi là bằng hữu. Ta tự nhiên cũng coi ngươi là bằng hữu.”
Thư Sách
Tâm trạng Sở thiếu duật lập tức vui vẻ trở , hì hì, gãi gãi đầu: “Tuy phụ vương với một vài chuyện đây của , nhưng cảm thấy, trăm bằng một thấy, càng nguyện ý tin những gì thấy, đường kinh, nguyện ý tin tưởng Phó mà quen …”
Phó Văn Tiêu mỉm , đẩy bát canh giải rượu qua: “Uống .”
Sở thiếu duật ngoan ngoãn bưng bát canh lên uống.
Uống xong, Phó Văn Tiêu, đột nhiên : “Vậy gọi là Phó , là gọi là Phó biểu ca? Ai da, như , Úc cô nương chẳng là biểu tẩu của ?”
Nhận thức hai mắt sáng lên.
Một lợi hại như Úc cô nương, là biểu tẩu của , bọn họ chính là thích .
Mí mắt Phó Văn Tiêu giật, thấy bộ dạng vui mừng khôn xiết của , ho nhẹ một tiếng, : “Ngươi gọi thế nào cũng .”
Sở thiếu duật chấp nhận nhanh, tủm tỉm : “Vậy , ở riêng sẽ gọi là Phó biểu ca, ở bên ngoài thì gọi là Phó .” Tiếp đó, than thở: “Thật lúc cứ nghĩ sớm phận của , nhưng cố tình giấu phận của , nhận , là vì ghét bỏ , cho nên …”
Nói đến đây, chút ngượng ngùng.
Suy nghĩ của thiếu niên đơn giản, khi phận của Phó Văn Tiêu, cho rằng cố tình lừa , nên trong lòng thật sự vui.
Đương nhiên, cũng coi trọng bạn là Phó Văn Tiêu, bằng hôm nay chẳng đến cửa chúc Tết.
Phó Văn Tiêu : “ là của vi , ở đây xin hiền .”
Nói dậy tạ .
Sở thiếu duật vội vàng đỡ lấy , tươi rạng rỡ: “Phó biểu ca, cần khách khí, cũng cố ý, hơn nữa …”
Nghĩ đến những gì trải qua, ít nhiều chút đồng cảm, cảm thấy vị biểu ca cũng dễ dàng gì.
Nghe chuyện xảy năm đó quá mức phức tạp, ngay cả cha cũng rõ nguyên do, chỉ bảo đừng tìm hiểu nhiều.
Sở thiếu duật quan tâm ngoài nghĩ thế nào, càng tin tưởng những gì tận mắt trông thấy, tự trải qua. Hắn cảm thấy Phó Văn Tiêu là , Úc Ly cũng , quý bọn họ.
Nếu như , thì cần để ý ngoài .
Phó Văn Tiêu suy nghĩ của , khỏi bật .
Tính tình như , mất sự chân thành, cũng thật hiếm .
Sở thiếu duật nghỉ ngơi trong phòng khách một lúc, đến khi chuẩn rời , chút ngượng ngùng gọi Úc Ly đang tiễn: “Úc cô nương… À , là biểu tẩu.”
“Biểu tẩu?” Úc Ly khó hiểu.
Sở thiếu duật đầu Phó Văn Tiêu, hiểu là phận của cho Úc Ly , liền rõ với nàng: “Phụ vương là Thụy Vương, phụ vương và Nguyên An trưởng công chúa là tỷ , nên Phó là biểu ca của .”