Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 426:426

Cập nhật lúc: 2025-10-27 08:10:14
Lượt xem: 91

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

* Bên , Úc Ly nhận ánh mắt đó, liếc , phát hiện xe ngựa của đối phương vẫn rời , trong xe vẫn đang chằm chằm họ, cảm thấy vị Việt quận vương lẽ bệnh.

Nàng nghiêng đầu hỏi: “Tiêu ca nhi, đây cũng là kẻ thù của ?”

Phó Văn Tiêu “ừ” một tiếng: “Coi như là .”

Úc Ly sang, : “Ta gặp .”

“Nàng gặp ?” Phó Văn Tiêu lộ vẻ kinh ngạc, “Nàng gặp ở ?” Tâm tư đổi nhanh, trong nháy mắt nghĩ đến một khả năng nào đó.

Úc Ly : “Kỳ thi viện năm ngoái, lúc chúng đầu đến tỉnh thành, chúng du thuyền hoa ? Lúc đó đang ở một chiếc thuyền hoa xa hoa, còn ôm vũ nương uống rượu…”

Tuy chỉ là thoáng qua, nhưng trí nhớ của nàng , dù là chỉ gặp một cũng sẽ nhớ kỹ.

lúc đó nàng nghĩ nhiều, ngờ gã đàn ông hành vi phóng đãng thuyền hoa là một vị quận vương. Hơn nữa, xem cái giọng điệu của kẻ , dường như hận thể để Phó Văn Tiêu sống .

Phó Văn Tiêu cũng bất ngờ, chỉ là nghĩ tới gặp ở hồ từ lúc đó. Xem khi đó Việt quận vương hẳn là thấy .

Nhớ ánh mắt Việt quận vương Úc Ly , sắc mặt trầm xuống.

Đợi họ mua bánh táo hoa, chiếc xe ngựa cuối cùng cũng biến mất.

Úc Ly để bụng chuyện , ăn bánh táo hoa mới lò, tiếp tục mua hàng Tết.

Chờ đến khi cả hai tay xách nách mang, cuối cùng mới cùng về nhà.

Chu thị và bọn nhỏ về, đang chất đống đồ mua trong sảnh đường.

Chu thị thu dọn đồ đạc, với Úc Ly: “Ly Nương, ngày mai các con đến hành cung, cũng mang một ít qua đó nhé. Đây là quà Tết chuẩn cho điện hạ.”

Trong lòng bà luôn canh cánh nghĩ đến Nguyên An trưởng công chúa ở hành cung. Chỉ cần nghĩ đến mấy năm nay bà cũng giống như Phó Văn Tiêu năm đó, một ốm yếu giam lỏng, lòng bà khó chịu vô cùng.

Tối hôm , Úc Ly và Phó Văn Tiêu cùng đến hành cung đưa quà Tết.

Sự xuất hiện của hai khiến hành cung vốn yên ắng trở nên náo nhiệt hơn. Nguyên An trưởng công chúa quen với việc tỉnh giấc giữa đêm, thấy họ mang đến ít đồ, bà chút buồn .

Nguyên An trưởng công chúa cho bưng canh nóng tới cho họ ấm , : “Sao các con mang nhiều đồ đến ? Bên thiếu thứ gì cả, các con cần mang tới .”

“Đây là quà Tết chuẩn cho ạ.” Úc Ly mở miệng .

Nghe , Nguyên An trưởng côngchúa đầu dặn Ngọc Trúc cất đồ .

Hai hành cung một đêm, tối hôm mới rời .

Trước khi , Phó Văn Tiêu : “Mẫu , ngày là đêm Ba mươi, chúng con ăn cơm tất niên xong sẽ đến đây với .”

“Không cần, các con ở trong thành đón Tết cho , cần gì đến đây với ?” Nguyên An trưởng công chúa nỡ để họ bôn ba vất vả, bảo họ ở trong thành nghỉ ngơi cho .

“Không ạ.” Úc Ly chen , “Ngài ở bên một , con cũng yên tâm, bảo chúng con qua đây bầu bạn với .”

Nguyên An trưởng công chúa gì thêm, nhưng mặt lộ rõ ý , hiển nhiên là bà cũng vui.

Lúc họ rời hành cung, Nguyên An trưởng công chúa cũng cho thu xếp ít quà Tết để họ mang về.

Đây đều là đồ từ hoàng trang bên đưa tới.

Sắp Tết, hành cung bên tuy cách biệt với bên ngoài, nhưng quà Tết nên cũng đều đưa tới. Nguyên An trưởng côngchúa và đám Như ma ma ăn hết nhiều như , liền gói ghém một ít cho họ mang về.

**

Thoáng cái đến ngày Ba mươi Tết.

Sáng sớm, Úc Ly, Phó Văn Tiêu và Chu thị cùng ăn xong bánh chẻo, bắt đầu bận rộn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-426426.html.]

Vì đón Tết, hạ nhân ở trong nhà cũng nhiều. Phó Văn Tiêu cho phép họ về đoàn tụ với gia đình, đợi qua mùng Ba Tết hẵng .

Cho nên một việc vẫn cần họ tự động tay.

năm đều như , Úc Ly cũng thấy vấn đề gì. Thấy tuyết mái nhà quá dày, nàng liền trực tiếp nhảy lên nóc nhà quét tuyết.

Hai đứa nhỏ thấy nàng nhẹ bẫng nhảy lên, liền ồ lên, vỗ tay tán thưởng.

Thanh Hoàn và những khác thấy thì vô cùng căng thẳng, vội : “Phu nhân, ngài cẩn thận một chút, đừng để ngã! Hay là ngài xuống , để nô tỳ lên cho!”

Úc Ly xua xua tay với họ, tỏ ý , lấy chổi quét đống tuyết dày xuống.

Lúc , một cơn gió thổi qua, tim đều thót lên.

Úc Ly nóc nhà vẫn vững vàng, ngay cả hình cũng hề lung lay, cuối cùng cũng yên tâm.

Quét xong tuyết mái nhà, Úc Ly liền nhảy xuống.

Thanh Hoàn và những khác nào thấy qua cảnh tượng , nàng dọa cho một phen, mãi đến khi nàng đáp đất an , họ mới căng thẳng chạy tới kiểm tra.

Cũng trách họ căng thẳng như , Úc Ly trèo tường, nóc nhà tương đối ít, đám Thanh Hoàn gì.

Quét tuyết xong, Úc Ly đến thư phòng tìm Phó Văn Tiêu.

Chàng đang chữ “Phúc”, chữ “Phúc” trong nhà đều do .

Viết xong chữ “Phúc”, Phó Văn Tiêu nhờ hạ nhân, mà cùng Úc Ly cửa dán.

Vừa dán xong chữ “Phúc”, liền khen chữ . Hai đầu , phát hiện là hàng xóm sát vách, một vị cử nhân lão gia.

Phó Văn Tiêu chào hỏi đối phương, cả hai cùng trao đổi tên họ.

Tiếp theo, hai đến nhà bếp giúp Chu thị cơm tất niên.

Chỉ là ngờ ngoài Chu thị , còn hai đầu bếp và mấy hạ nhân phụ bếp đang bận rộn. Người giúp việc nhiều, cũng cần họ gì.

Thấy hai tới, họ đều chút căng thẳng, vội hỏi gì phân phó.

Chu thị : “Ly Nương, Tiêu ca nhi, ở đây đông , cần hai con giúp , hai con chơi .”

Nay khác xưa, trong nhà hầu ít, nhân lực trong phòng bếp cũng nhiều, cần họ tự động tay nữa.

Úc Ly quanh, hỏi: “Vậy thì ạ?”

Chu thị : “Ta chút mì sợi, lát nữa sẽ giao cho bọn họ.”

Nghe , Úc Ly cố ở nữa, cùng Phó Văn Tiêu đến thư phòng chơi cờ, hai đứa nhỏ cũng theo.

Phó Văn Tiêu thấy nàng chán nản dựa đó nghịch quân cờ, bèn : “Hiện tại trong nhà ít, cũng cần bận rộn việc cúng bái tổ tiên, tương đối nhàn rỗi, A Ly cảm thấy quen ?”

Thư Sách

Kỳ thực hỏi là, nàng quen với cuộc sống hầu hạ như thế ?

Chàng nàng hướng tới tự do, cũng nàng thích câu thúc, luôn cho nàng những gì nhất, nhưng sợ trói buộc nàng.

Phó Văn Tiêu cúi mắt, cầm một quân cờ trắng, bàn cờ dọc ngang.

Lúc , thấy nàng : “Không quen cả, hầu hạ khá mà.”

“Thật ?”

Nàng gãi gãi má, ngước mắt : “Người kiếm tiền là để hưởng thụ, leo lên cao cũng là để hưởng thụ. Ta đương nhiên cũng giống , thể hưởng thụ thì cũng thích.”

Nàng tuy quen hầu hạ, nhưng cũng thể thừa nhận, khác hầu hạ thật sự quá thoải mái.

Hơn nữa đây là sự hưởng thụ kèm với phận của , nàng cũng sẽ từ chối.

Phó Văn Tiêu cúi mắt mỉm , tâm trạng trở nên vui vẻ. Nàng luôn thể chỉ bằng vài câu đ.á.n.h tan những băn khoăn trong lòng .

Úc Ly liếc một cái, : “Tiêu ca nhi, lát nữa cần cố ý thua . Tết nhất, cứ thua mãi cũng .”

Chàng sắp tham gia thi Hội năm , vẫn nên kiêng kỵ một chút, thể cứ để thua mãi .

Phó Văn Tiêu bật , vui vẻ đồng ý.

Loading...