Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 425

Cập nhật lúc: 2025-10-27 08:10:13
Lượt xem: 95

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mọi năm, cứ tháng Chạp, Úc Ly lúc nào nhàn rỗi. Không bận rộn giúp dân làng mổ heo ăn Tết thì cũng mời sang các thôn khác hỗ trợ mổ heo cúng ông Táo.

Năm nay đón Tết ở kinh thành, nàng cần bận rộn mấy việc nữa. Hàng xóm láng giềng cũng ai quen , nên chẳng ai nhờ nàng mổ heo.

Tuy rảnh rỗi, nhưng Úc Ly sẽ tự tìm việc cho .

Ngoài việc đến hành cung Tây Giao, nàng cũng dạo quanh Liễu Văn hẻm, bắt đầu từng chút một "khoanh vùng địa bàn".

Đây là thói quen của nàng, mỗi khi đến một nơi định, nàng liền thích bắt đầu gom đất cho , coi những nơi qua như địa bàn của , "khoanh vùng" để xác nhận tính an của khu vực xung quanh.

Thấy chỉ còn mấy ngày nữa là Tết, Chu thị đề nghị cùng sắm sửa hàng Tết.

Chu thị : “Hiếm khi năm nay đón Tết ở kinh thành, Ly Nương cũng quá bận rộn, là chúng cùng sắm một chút đồ Tết.”

Tuy trong nhà ít hầu hạ, nhưng Chu thị là quen yên, nhiều việc vẫn thích tự . Hơn nữa, năm nay là cái Tết đầu tiên họ trở về kinh thành, trong lòng bà, nó một ý nghĩa vô cùng đặc biệt, nên bà tự sắm sửa hàng Tết.

Úc Ly đồng ý ngay.

Phó Văn Tiêu cũng đặt quyển sách tay xuống, cùng họ.

Cuối cùng, ngay cả Phó Yến Hồi và Phó Yến Sanh cũng theo. Cộng thêm Thanh Hoàn, cả đoàn đông đúc cùng cửa.

Ra đến đường, Chu thị thấy phố kẻ , chen chúc thôi, chút lo lắng sẽ lạc mất .

Bà liền đề nghị chia hành động, để Phó Văn Tiêu và Úc Ly chợ phía Tây mua đồ, còn bà dắt hai đứa nhỏ và Thanh Hoàn đến chợ phía Đông.

Úc Ly ý kiến, : “Mẹ, mua đủ đồ thì cứ về , cần chờ chúng con.”

Tách khỏi nhóm Chu thị, Úc Ly và Phó Văn Tiêu về phía chợ Tây.

Kỳ thực, quản sự trong nhà sắm sửa hàng Tết đầy đủ. Hôm nay họ ngoài, chủ yếu là để mua thêm chút đồ thích, cũng tiện ngoài giải khuây.

Úc Ly thích dạo phố mua sắm, coi đó như một hoạt động giải trí.

Dọc đường , nàng mua ít đồ, đều là các loại thức ăn, Phó Văn Tiêu phụ trách xách đồ giúp.

Đi ngang qua một cửa hàng tạp hóa, Úc Ly vui mừng : “Tiêu ca nhi, ở đây cả nãi đoàn tử*,   mua một ít.”

(*Một loại bánh/kẹo sữa)

Món nãi đoàn tử là đặc sản của Bắc Cương, ngờ ở kinh thành cũng bán.

Hồi tháng Năm, lúc họ tiễn Phó Liệt Vân đến Bắc Cương, tuy cuối cùng đến tận nơi, nhưng phủ thành nơi họ dừng chân chỉ cách Bắc Cương ba ngày đường. Trong phủ thành ít hàng hóa Bắc Cương, nãi đoàn tử chính là một trong đó. Đáng tiếc lúc đó thời tiết nóng nực, họ dám mua nhiều, sợ để lâu sẽ hỏng.

Úc Ly một mua một túi nãi đoàn tử lớn.

Tiểu nhị trong tiệm thấy nàng thích, liền nhiệt tình chỉ cho nàng vài cách ăn nãi đoàn tử, còn thể dùng để pha , pha chính là sữa, thêm chút đường nữa thì tuyệt đối ngon.

Úc Ly quyết định trở về thử cách uống sữa .

Phó Văn Tiêu bên cạnh, mỉm nàng hỏi tiểu nhị về các cách ăn nãi đoàn tử khác. Dường như chỉ cần liên quan đến ăn uống, nàng luôn hứng thú bừng bừng, thần sắc vô cùng chuyên chú.

Đột nhiên, Phó Văn Tiêu nghiêng đầu, ánh mắt xuyên qua dòng phố, về phía góc đường cách đó xa.

Nơi đó đang đậu một chiếc xe ngựa mui đen sang trọng, rèm xe vén lên, một bên trong đang về phía bên .

Phó Văn Tiêu thần sắc đạm mạc, chỉ thoáng qua thu hồi ánh mắt.

Lúc , Úc Ly cũng chuyện xong với tiểu nhị, đầu với : “Tiêu ca nhi, chúng thôi.”

Phó Văn Tiêu đáp một tiếng, đưa tay nhận lấy túi nãi đoàn tử, nhưng nàng cho cầm, : “Chàng xách nhiều đồ quá , cái để cầm là .”

Phó Văn Tiêu kiên trì: “Thật cũng nặng.”

Chàng bây giờ còn như lúc bệnh, xách một chút đồ cũng nổi, còn cần nàng cầm giúp.

Hơn nữa luyện thể thuật, tuy sức lực bằng nàng, nhưng cũng mạnh hơn nam nhân bình thường nhiều, xách chút đồ vẫn thể .

“Ta .” Úc Ly , “ cầm nhiều đồ quá, còn tay để cầm nữa… Ai, Tiêu ca nhi, đằng bánh táo hoa, ăn.”

Phó Văn Tiêu liền cùng nàng qua mua bánh táo hoa.

Bán bánh táo hoa là một sạp hàng nhỏ, chỉ bán một loại bánh, nhưng đến xếp hàng ít, thể thấy bánh táo hoa quả thật ngon, thu hút ít khách hàng.

Hai cũng tới xếp hàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-425.html.]

Trong lúc xếp hàng, Úc Ly lấy một túi hạt dẻ rang đường vẫn còn nóng hổi, ăn chờ.

Nàng tự ăn một hạt, thuận tay đút cho Phó Văn Tiêu một hạt.

Xung quanh đông, gì cũng , ồn ào náo nhiệt, ai nấy đều bận rộn sắm sửa hàng Tết, chẳng thời gian để ý đến chuyện khác. Hai đó ăn vặt, cũng thu hút quá nhiều sự chú ý.

Mãi đến khi một đến gần họ, bật một tiếng nhạo rõ ràng.

Úc Ly đầu , khi thấy tới, nàng chút kinh ngạc.

Đối phương vận gấm vóc lụa là, đeo đai ngọc, là một thanh niên trạc tuổi Phó Văn Tiêu, dung mạo oai hùng, bên cạnh một thị vệ cao lớn cường tráng theo. Nhìn trang phục và khí thế , liền lai lịch tầm thường.

Thư Sách

Có điều, thần sắc âm trầm, cái cách híp mắt khác mang cho cảm giác ý .

Lúc , ánh mắt rơi Phó Văn Tiêu, giọng âm u: “Phó Tiêu, lâu gặp.”

Phó Văn Tiêu bình thản liếc một cái: “Ngươi nhận nhầm .”

Gã đàn ông thấy phủ nhận, cũng thèm để ý, cố tình móc: “Lúc thấy ngươi, bổn vương còn tưởng nhận nhầm. Bổn vương ngờ đấy, Phó Tiêu ngươi thể xuất hiện ở thứ nơi mà đây ngươi tuyệt đối thèm đến, còn ngoài đường ăn uống… Phó Tiêu, quy củ của ngươi ?”

“Phó Tiêu, bộ dạng của ngươi bây giờ kìa, thật là t.h.ả.m hại!”

Nói , đ.á.n.h giá Phó Văn Tiêu từ xuống , thấy hai tay đều cầm đủ thứ đồ linh tinh, giống hệt như đám bá tánh bôn ba tất bật giữa phố phường, phảng phất như đang họp chợ…

Tuy rằng dù cầm một đống đồ tạp nham, cũng ảnh hưởng đến phong tư của , vẫn khiến trông thanh quý lịch sự, lạc lõng với xung quanh. trong mắt gã đàn ông , cảm thấy Phó Tiêu sa đọa, mất phận Trấn Quốc công thế tử , cũng bắt đầu buông thả chính .

“Liên quan gì đến ngươi!”

Một giọng cắt ngang, khiến gã đàn ông khựng , đầu sang.

Khi thấy Úc Ly đang bên cạnh Phó Văn Tiêu, ánh mắt gã đàn ông ngưng , đó nhanh chóng dời tầm mắt, gì.

Úc Ly cảm thấy gã đàn ông trông thật giả tạo, bèn : “Ăn uống ngoài đường phạm pháp, ngươi quản rộng như gì? Nhà ngươi ở bờ biển mà quản rộng thế?”

Nói , nàng bóc một hạt dẻ đút cho Phó Văn Tiêu.

Tiếp theo, nàng cũng tự ăn một hạt, còn cố tình nhướng mày với gã đàn ông .

“Ngươi…” Sắc mặt gã đàn ông trở nên chút gượng gạo, : “Ngươi là thê tử của Phó Tiêu ? Ta chấp nhặt với phụ nữ.”

Úc Ly: “Ta cũng chấp nhặt với đàn ông nhà ở bờ biển.”

Gã đàn ông: “…”

Phó Văn Tiêu khẽ nhếch môi, mở miệng : “Việt quận vương, ngài rảnh rỗi lắm ?”

Nghe , Úc Ly kinh ngạc về phía gã đàn ông mặt đang sa sầm . Hóa còn là một quận vương, nhưng quản chuyện bao đồng quá, khiến mất cảm tình.

Việt quận vương thấy cuối cùng cũng giả vờ quen nữa, nhưng trong lòng chẳng vui vẻ gì.

Vốn dĩ đến đây là để châm chọc sự sa sút của Phó Tiêu, nào ngờ hai vợ chồng liên thủ châm chọc . Đặc biệt là thê tử của Phó Tiêu, miệng lưỡi lanh lợi, rõ ràng trông xinh đáng yêu như , mà những hành động thô tục mặt , thật sự là… thô thiển hết mức.

Việt quận vương thấy Phó Văn Tiêu vẫn thản nhiên đó, lập tức cảm thấy mất hứng.

Hắn đột nhiên một tiếng, chằm chằm Phó Văn Tiêu: “Nghe ngươi kinh dự thi, hy vọng kỳ thi Hội năm của ngươi thuận lợi.”

“Mượn lời chúc lành của ngài.” Phó Văn Tiêu bình thản đáp .

Việt quận vương hừ lạnh một tiếng, xoay bỏ .

Hắn đến chiếc xe ngựa mui đen sang trọng đậu cách đó xa trực tiếp trèo lên xe.

Ngồi trong xe, vén rèm lên, về phía bên .

Khi thấy phụ nữ mà cho là thô thiển đang cùng Phó Tiêu chia sẻ đồ ăn, mà Phó Tiêu hề từ chối, còn cúi đầu ngậm lấy hạt dẻ nàng đút cho, nét mặt dịu dàng, thể tình ý hề che giấu trong mắt .

Việt quận vương "chậc" một tiếng, lạnh: “Trấn Quốc công thế tử Phó Tiêu mà cũng ngày yêu một …”

Hai mắt dần dần đỏ ngầu, gắt gao chằm chằm hai họ.

 

 

 

 

Loading...