Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 421
Cập nhật lúc: 2025-10-27 06:09:50
Lượt xem: 106
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7fS7EQHagj
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thư Sách
Hiện trường chìm trong im lặng.
Mọi trợn mắt há hốc mồm cảnh tượng , quên cả phản ứng.
Nếu ban nãy các vị cử nhân ở đây còn phẫn nộ vì Ngũ hoàng tử công khai sỉ nhục Phó Văn Tiêu, thì lúc , khi thấy ngã sõng soài như , họ chỉ còn sự lo lắng, xen lẫn một chút hả hê mơ hồ.
“Điện hạ!”
“Ngũ hoàng !”
Những mặt hoảng hốt la lên. Anh quốc công thế tử và Phúc Tuệ công chúa vội vàng dậy xem xét, thị vệ xung quanh cũng vội vã chạy tới đỡ Ngũ hoàng tử dậy.
Chỉ là Ngũ hoàng tử quá nặng, ườn đất như một con lợn c.h.ế.t, đám thị vệ đỡ vô cùng khó khăn. Họ chỉ thể miễn cưỡng đỡ dậy, nhưng khi thấy mặt , ai nấy đều c.h.ế.t lặng.
Cú ngã của Ngũ hoàng tử nghiêm trọng. Vì ghế đột nhiên gãy, ngã xuống mà hề phòng . Thậm chí vì thể quá béo, trọng tâm dồn về phía , khiến cả khuôn mặt đập thẳng xuống đất.
Không chỉ m.á.u mũi lập tức tuôn , mà còn gãy mất một chiếc răng cửa. Hắn "phì" một tiếng, nhổ chiếc răng dính máu, cứ thế ngây tại chỗ.
Anh quốc công thế tử vội : “Mau cầm m.á.u cho điện hạ!”
“Còn mau đỡ chủ tử của các ngươi dậy, đưa chữa trị!” Phúc Tuệ công chúa cũng hét lên.
Thị vệ xung quanh luống cuống tay chân cầm m.á.u mũi cho Ngũ hoàng tử, khiêng đến sương phòng gần đó để trị thương.
Các cử nhân và nữ quyến bỏ , ít lộ vẻ lo lắng.
Tuy Ngũ hoàng tử đến đây ý , nhưng rốt cuộc cũng là hoàng tử, bây giờ mất mặt bao nhiêu , còn ngã thành thế , e là sẽ dễ dàng bỏ qua, mà sẽ trả thù bọn họ.
Bọn họ là cử nhân công danh, tự nhiên sợ Ngũ hoàng tử, nhưng cũng sợ là kẻ ngang ngược, chuyện gì .
Có : “Sợ gì chứ? Nơi của chúng bao nhiêu , chẳng lẽ còn thể trả thù hết ?”
“ , là tự té ngã, liên quan gì đến chúng .”
“Với hình của Ngũ hoàng tử điện hạ… cái ghế chịu nổi cũng là chuyện thường tình. Dù trách tội, cũng thể đổ lên đầu khác chứ?”
…………
Dù là , vẫn lo lắng, thậm chí nhiều ý định rút lui, rời khỏi nơi , sợ rước họa .
Chỉ là chờ họ kịp quyết định nên rời , thị vệ của Ngũ hoàng tử tới, ngạo mạn tuyên bố rằng Ngũ hoàng tử nghi ngờ kẻ hãm hại , tất cả ở đây rời , đợi điều tra rõ ràng mới .
Một đám cử nhân tức đến đỏ mặt.
Bọn họ tuy hoàng quốc thích gì, nhưng cũng là sách công danh, thể chịu sự sỉ nhục ?
Buổi thi họa hội hôm nay là do các cử nhân Giang Nam tổ chức, vốn mời đám hoàng quốc thích . Là đám Ngũ hoàng tử mời mà đến, còn cố tình sỉ nhục khác, rõ ràng là Ngũ hoàng tử sai , mà giờ sang đổ tội cho họ hãm hại .
Vừa đây là một cái cớ.
Thậm chí vì xúc động và phẫn nộ, bỏ ngay tại chỗ.
Thị vệ của Ngũ hoàng tử cản , vị cử nhân hề sợ hãi, lạnh lùng : “Nếu Ngũ hoàng tử điện hạ cho rằng tại hạ hãm hại ngài, thì xin mời ngài đưa chứng cứ! Nếu chứng cứ, tại hạ chịu sự sỉ nhục , thà rằng vứt bỏ công danh, cũng gõ trống Đăng Văn!”
Lời vô cùng nghiêm trọng, dù là thị vệ bên cạnh Ngũ hoàng tử cũng dám cản nữa.
Chưa đến việc Ngũ hoàng tử thật sự hãm hại , nếu vị cử nhân kích động gõ trống Đăng Văn, kinh động đến thánh nhân trong cung, đầu tiên gặp xui xẻo chắc chắn là Ngũ hoàng tử.
Thị vệ dám cản, chỉ đành đực đó.
May mắn , Anh quốc công thế tử và Phúc Tuệ công chúa cùng bước , dùng lời lẽ ôn hòa để trấn an một phen, chân thành bày tỏ lời xin với các vị cử tử.
“Vốn dĩ là bọn mời mà đến, quấy rầy nhiều, mong chư vị thứ .” Anh quốc công thế tử áy náy , “Đã mất hứng của chư vị, thật sự xin . Mọi chi tiêu của chư vị ở đây hôm nay, đều do tại hạ lo liệu, coi như là để chư vị bớt sợ hãi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-421.html.]
Sau đó, gọi quản sự trong vườn đến, dặn dò chiêu đãi bọn họ thật .
Mọi cuối cùng cũng rời nữa. Dù Anh quốc công thế tử và Phúc Tuệ công chúa cũng đích mặt xin , tự nhiên nể mặt họ một chút.
Chỉ là khí còn thiện như lúc đầu.
Đặc biệt là khi Ngũ hoàng tử vẫn rời , bọn họ cũng chẳng còn tâm trạng nào mà tổ chức thi họa hội, đều quyết định chờ đám Ngũ hoàng tử , họ cũng sẽ lập tức rời .
* Bên sương phòng , Ngũ hoàng tử cuối cùng cũng hạ nhân hầu hạ thu dọn xong xuôi mớ hỗn độn .
Máu mũi của ngừng chảy, nhưng cái mũi đỏ sưng, thể thấy ngã nhẹ, trán cũng rách da, sưng đỏ cả lên.
Những vết thương đó cũng gì, điều khiến tức giận nhất là…
Ngũ hoàng tử tức giận : “Phó Tiêu quả nhiên là cái thứ đáng ghét, mỗi gặp là y như rằng chuyện gì !”
Hắn mở miệng, liền lộ cái răng cửa gãy, chuyện phảng phất như lọt gió.
Phúc Tuệ công chúa nhắc nhở: “Ngũ hoàng , đừng chuyện nữa. Huynh là lộ răng kìa, chờ bổ răng hẵng .”
Anh quốc công thế tử khôn ngoan mở miệng. Hắn đó, khẽ cúi mắt, che vẻ phiền chán trong đáy mắt.
Hắn nay vốn cảm tình gì với Ngũ hoàng tử. Thánh nhân bao nhiêu hoàng tử như , nhưng tệ hại nhất chính là Ngũ hoàng tử: béo ú, ngu xuẩn, vô năng, tự đại…
Thật thể tưởng tượng nổi, thánh nhân một con trai như .
Loại như Ngũ hoàng tử, nếu là hoàng tử, với những chuyện ngu xuẩn , sớm g.i.ế.c c.h.ế.t bao nhiêu .
Trớ trêu , cũng chính vì quá ngu ngốc và tệ hại, khiến lười cả việc đối phó với . Rốt cuộc, ai so đo với một kẻ ngu xuẩn chứ?
Giống như buổi thi họa hội , gần đây cứ chỉ mặt gọi tên đòi gặp vị Giải Nguyên của tỉnh Nam Quận, thậm chí còn lấy một cử nhân công danh so sánh với trắc phi của , công khai sỉ nhục sách. Những vị cử nhân thể dễ dàng bỏ qua.
Các cử nhân đó và Phó Văn Tiêu ân oán gì, trong mắt họ, Ngũ hoàng tử hôm nay cố tình đến đây gây rối, sỉ nhục chỉ là Phó Văn Tiêu, mà là tất cả các cử nhân mặt ở đây.
Miệng lưỡi của sách là lợi hại nhất, đắc tội với những là một việc vô cùng khôn ngoan.
Anh quốc công thế tử thực quản, nhưng ai bảo cùng Ngũ hoàng tử. Nếu trấn an đám cử nhân , e là đến lúc đó sẽ liên lụy đến cả .
Trong lòng chút hối hận, sớm đến.
Dù thăm dò tình hình của Phó Tiêu, cũng cần chọn thời cơ như thế .
Ngũ hoàng tử gầm lên: “Đều tại Phó Tiêu, nếu Phó Tiêu, bổn điện hạ thể ngã thành thế ?”
“Ngũ hoàng , chuyện thì liên quan gì đến Phó Tiêu?” Phúc Tuệ công chúa , “Không tự ăn quá béo nên đè gãy ghế ? Ngũ hoàng , nên giảm béo là . Cứ béo thế , đè hỏng là ghế nữa, mà là cái giường trong phủ của đấy.”
Gân xanh trán Ngũ hoàng tử giật thình thịch, gầm lên giận dữ: “Phúc Tuệ!”
Hắn ghét nhất là khác béo.
Kỳ thực, lúc nhỏ Ngũ hoàng tử cũng béo, cùng lắm là tròn trịa một chút, thánh nhân còn từng khen trông mũm mĩm đáng yêu. Chỉ là khống chế ham ăn uống, đặc biệt là khi cung lập phủ, ai trông chừng, liền ăn uống thả cửa, thế là càng ăn càng béo, cuối cùng biến thành bộ dạng .
Phúc Tuệ công chúa cũng sợ , : “Ngũ hoàng , gào lên với cũng vô dụng, rõ ràng là một con heo béo, còn cho khác ?” Thấy sắc mặt , nàng , “Huynh là đ.á.n.h đấy chứ? Huynh mà dám chạm một cái, liền về mách phụ hoàng!”
Nghe lời , nắm đ.ấ.m đang siết chặt của Ngũ hoàng tử dần dần buông lỏng.
Phúc Tuệ, nha đầu c.h.ế.t tiệt , phụ hoàng vô cùng sủng ái. Rõ ràng đến tuổi gả chồng, nhưng vì nàng gả, phụ hoàng cũng ép, cứ để nàng mặc sức chơi bời đến hơn hai mươi tuổi, thậm chí còn ngầm cho phép nàng tìm trai lơ, là chờ kỳ thi Đình năm , sẽ chọn cho nàng một tài tuấn trẻ tuổi phò mã.
Gã đàn ông nào thích kiểu phụ nữ tìm trai lơ như ? Trừ phi là kẻ trời sinh hạ tiện, thích tự đội nón xanh.
Ngũ hoàng tử nén giận, châm chọc : “Sao, ngươi vẫn từ bỏ ý định với Phó Tiêu , còn bênh vực ?”