Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 420:420
Cập nhật lúc: 2025-10-27 06:08:45
Lượt xem: 96
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEdUY0NIr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Úc Ly đưa tay sờ chiếc trâm cài tóc, gật đầu : “Các nàng bận rộn cả một canh giờ, còn trang điểm cho nữa, đương nhiên là .”
Nếu mà còn , thì đúng là phụ công của Thanh Hoàn và .
Phó Văn Tiêu mỉm nàng, giơ tay nhẹ nhàng chạm gò má ấm áp của nàng.
Da thịt nàng trắng nõn, cần thoa phấn riêng, chỉ đơn giản tô chút son môi, cũng đủ khiến khí sắc nàng trông vô cùng , môi hồng răng trắng, mày ngài mắt phượng, gần như thể dời mắt.
Chàng vẫn luôn nàng xinh , chỉ là ngờ trang điểm một phen, … rực rỡ động lòng đến thế.
Lúc hai ăn, Phó Yến Hồi và Phó Yến Sanh thấy họ, cũng ngọt ngào khen ngợi.
“Thím nhỏ thật xinh .”
“Thím nhỏ là tiên nữ trời.”
Chu thị : “Là giống như tiên nữ trời đúng ?”
Phó Yến Sanh bằng giọng non nớt: “Thím nhỏ chính là tiên nữ, thím nhỏ bay mà.” Biết bay đương nhiên là tiên nữ .
Chu thị nghẹn lời, thể phản bác.
Ăn cơm xong, hai lên xe ngựa xuất phát.
Khi xe ngựa rời khỏi Liễu Văn hẻm, Úc Ly vén rèm xe ngoài, chú ý tới mấy ánh mắt đang dòm ngó, trong lòng hiểu rõ, bèn buông rèm xuống.
Nàng : “Hôm nay theo dõi nhiều lắm, chỉ ba chỗ chằm chằm.”
Phó Văn Tiêu bình tĩnh, quen , chằm chằm ít, nên cũng bận tâm.
Xe ngựa chậm rãi chạy trong thành. Đường phố kinh thành rộng rãi, thể cho phép mấy chiếc xe ngựa song song.
Dù cũng là ở trong thành, xe ngựa thường sẽ quá nhanh, để tránh vô ý va đường. Chỉ đám công tử ăn chơi trác táng ngang ngược kiêng dè mới dám phóng ngựa trong thành, ngã ngựa văng, thấy bá tánh gặp nạn còn ha hả một cách ác ý.
kể từ chuyện vị hoàng tôn phóng ngựa gãy chân gần đây, đám công tử ăn chơi trác táng ở kinh thành cũng dám phóng ngựa trong thành nữa, sợ ngày cũng té gãy chân.
Các bá tánh đều thầm cảm khái, dạo việc ăn cũng yên hơn nhiều, chỉ mong đám công tử đó đừng quậy phá nữa.
Cứ thế hơn một canh giờ, rốt cuộc cũng đến nơi.
Chỉ thấy bên ngoài hoa viên ít xe ngựa đang chờ vườn, đều là những đến tham gia thi họa hội hôm nay.
Đến lượt bọn họ, phu xe đưa thiệp mời, xe ngựa liền lái trong vườn, đến một khu đất rộng rãi để dừng xe.
Khi Úc Ly chuẩn xuống xe, con ngựa đột nhiên quỳ rạp xuống, xe ngựa cũng nghiêng về phía , giúp họ xuống xe dễ dàng hơn.
Úc Ly thản nhiên bước xuống, Phó Văn Tiêu theo .
Những hiểu chuyện, thoạt đầu còn tưởng con ngựa xảy chuyện gì, đến khi thấy hai xuống xe xong, con ngựa lên, ai nấy đều ngẩn cả .
Không chờ bọn họ kịp tìm hiểu xem chuyện gì xảy , liền tới đón.
Uông cử nhân dắt phu nhân của đến, nhiệt tình : “Phó hiền , hiền , hai vị đến .”
Phó Văn Tiêu đáp lễ.
Uông phu nhân kéo tay Úc Ly: “Ly Nương, mấy hôm gặp, dạo em bận gì thế? Chẳng thấy em qua tìm chơi gì cả.”
Úc Ly tìm một cái cớ: “Thời tiết lạnh quá, em ngoài.”
“ thật.” Uông phu nhân thở dài, “Thời tiết ở kinh thành lạnh ghê gớm, phương nam chúng thật khó mà thích ứng nổi. Nghe mấy vị cử nhân từ tỉnh Nam Quận đến, tới kinh thành ngã bệnh, đến giờ vẫn khỏe hẳn .”
“Nghiêm trọng ?” Úc Ly hỏi, “Có mời đại phu ạ?”
“Mời , là hợp khí hậu, cũng nguyên nhân do thời tiết quá lạnh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-420420.html.]
“…”
Hàn huyên xong, Phó Văn Tiêu cùng Uông cử nhân đến nơi tổ chức thi họa, còn Úc Ly và Uông phu nhân thì đến lầu các gần đó nghỉ ngơi.
Sau khi họ , những thấy cảnh con ngựa quỳ xuống ban nãy cuối cùng cũng phản ứng .
“Vị hẳn là Giải Nguyên của tỉnh Nam Quận, Phó Văn Tiêu.”
“Hóa là ngài , quả nhiên là một nam tử vô cùng tuấn mỹ, văn tài cực , thi họa song tuyệt.”
“Thảo nào buổi thi họa hội hôm nay mời ngài , lát nữa may mắn xem tác phẩm của ngài .”
“…”
* Trong lầu các ít nữ quyến, đây đều là gia quyến của các vị cử nhân đến tham gia thi họa hội hôm nay. Có khá nhiều Uông phu nhân quen , khi họ đến, đều rôm rả chào hỏi Uông phu nhân.
Uông phu nhân dẫn Úc Ly chào hỏi các vị nữ quyến, giới thiệu Úc Ly cho họ quen.
“Hóa vị chính là phu nhân của Phó Giải Nguyên, quả đúng là trai tài gái sắc.”
Những thấy Úc Ly đều thật tâm thật lòng khen ngợi. Các nàng quan hệ với Uông phu nhân, tính tình tự nhiên cũng hòa hợp.
Trước mặt quen, Úc Ly xưa nay là ít , chỉ yên lặng ăn bánh ngọt bàn .
Trong lầu các còn hạ nhân hầu hạ, thấy nàng ăn xong điểm tâm, bưng thêm tới.
Điểm tâm tệ, là điểm tâm kiểu Giang Nam, vị thiên về ngọt. Úc Ly đưa gì cũng từ chối, nếu hỏi chuyện, nàng sẽ đáp vài câu. Có Uông phu nhân ở bên đỡ lời, khí cũng hòa thuận vui vẻ.
Ngồi non nửa canh giờ, đột nhiên thấy bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào.
Thư Sách
“Sao ?” Các nữ quyến nhao nhao ngoài, phát hiện đám cử nhân vốn đang thảo luận thi họa ùa về một hướng.
Rất nhanh chạy tới báo cho họ: “Ngũ hoàng tử điện hạ, Anh quốc công thế tử và Phúc Tuệ công chúa đến.”
Nghe , các nữ quyến trong lầu các lập tức trở nên căng thẳng, vội vàng dậy.
Các nữ quyến ở đây đều từ nơi khác tới, ít là dân kinh thành, ngày thường nhân vật lớn nhất họ từng gặp nhiều nhất cũng chỉ là quan viên địa phương. Hoàng tử và công chúa đối với họ mà là những nhân vật vô cùng xa vời, cũng là những cực kỳ tôn quý.
Vì Phúc Tuệ công chúa cũng mặt, nên các nữ quyến qua đó hành lễ.
Một nhóm nữ quyến sự dẫn dắt của hạ nhân, về hướng bên đó.
Khi các nàng đến nơi, phát hiện khí ở đây chút .
Đám Ngũ hoàng tử trong đình, một đám cử nhân bên ngoài, sắc mặt các vị cử nhân cứng đờ.
Ngũ hoàng tử là một gã mập mạp ngoài ba mươi tuổi, trông béo núc ních, chiếc ghế bành dường như chịu nổi sức nặng của .
Hắn ở giữa, Anh quốc công thế tử và Phúc Tuệ công chúa thì bên cạnh.
Anh quốc công thế tử là một nam nhân vô cùng tuấn, trông hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, thần sắc phức tạp đám cử nhân phía , ánh mắt dừng một trong đó.
Phúc Tuệ công chúa thì khóe môi mỉm , đang hứng thú gì đó.
Chỉ cần là nhạy bén một chút, đều thể , mà Anh quốc công thế tử và Phúc Tuệ công chúa đang là ai.
Úc Ly trong đám đông, những , thầm đoán mối quan hệ của họ với Phó Văn Tiêu.
Lúc , liền thấy Ngũ hoàng tử hét lớn: “Ai là Giải Nguyên tỉnh Nam Quận? Nghe là một mỹ nam tử hiếm , dung mạo sánh ngang Vệ Giới, bổn điện hạ thật xem thử đến mức nào, còn hơn cả Khổng trắc phi trong phủ của bổn điện hạ .”
Mọi : “…”
Giọng của Ngũ hoàng tử hề che giấu, đều thể ý sỉ nhục trong lời của .
Rất nhiều cử nhân mặt ở đây sắc mặt đại biến, mặt lộ rõ vẻ tức giận, nhưng vì phận của đối phương, họ chỉ thể đè nén xuống.
Phó Văn Tiêu trong đám đông bình tĩnh, thong thả bước .
Ngũ hoàng tử khuôn mặt béo nung núc, đôi mắt như mỡ thừa chèn ép, chỉ còn thấy một khe hẹp, lúc đang híp mắt .
Trên mặt lộ một vẻ hưng phấn kỳ quái, một đôi mắt gắt gao chằm chằm Phó Văn Tiêu.
lúc Ngũ hoàng tử định mở miệng, đột nhiên chiếc ghế kêu “rắc” một tiếng vỡ tan, trực tiếp ngã chổng vó ngay mặt .