Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 417
Cập nhật lúc: 2025-10-26 07:34:52
Lượt xem: 98
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KpGpug9Aa
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Biết theo dõi, Úc Ly quyết định sẽ tự một đến hành cung.
“Chúng phân công hành động.” Nàng thương lượng với Phó Văn Tiêu, “Chàng ở kinh thành, ban ngày việc gì thì cứ ngoài dạo một chút, để cho bọn họ vẫn ở kinh thành. Còn sẽ đến hành cung, trị liệu thể cho mẫu .”
Sức khỏe của Nguyên An trưởng công chúa cần trị liệu, nhất là mỗi ngày đều trị liệu một , như sẽ mau chóng bình phục.
Phó Văn Tiêu đây là phương án nhất, nhưng trong lòng chút nỡ xa nàng.
Chàng kéo nàng lòng ôm, hỏi: “Nàng mấy ngày?”
Úc Ly : “Con hai ngày, về nghỉ ngơi một ngày, đó qua.”
Quyết định xong, Úc Ly liền chuyện với Chu thị, cũng nhờ bà hỗ trợ phối hợp.
Chu thị đang theo dõi họ cũng thấy bất ngờ. Tuy chút căng thẳng, nhưng bà vẫn giữ bình tĩnh, : “Ly Nương yên tâm, chúng sẽ phối hợp với con. Hơn nữa bên chúng hộ vệ, đám đó cũng dám đến quá gần, chỉ cần bọn họ nhà, sẽ con ở nhà .”
Úc Ly đúng là yên tâm về điểm . Những đó chỉ dám theo dõi từ xa, chứ là giám sát.
Nếu là giám sát, nàng tuyệt đối chịu nổi, nhất định sẽ tay đuổi hết bọn họ .
Đương nhiên, đám đó lẽ cũng dám trắng trợn giám sát như , nên họ chỉ dám từ ngoài Liễu Văn hẻm. Dù trong nhà thiếu một , trong thời gian ngắn cũng cần lo lắng họ sẽ phát hiện.
Buổi tối, Úc Ly quần áo chống lạnh, chuẩn ngoài.
Phó Văn Tiêu tiễn nàng cửa, dặn dò: “Ta cho chờ sẵn ở khu rừng ngoài thành, nàng đến đó xe ngựa .”
“Không cần .” Úc Ly khoác áo choàng lên, , “Không cần chuẩn xe ngựa cho , tự qua đó, tốc độ sẽ nhanh hơn.”
Phó Văn Tiêu sững sờ, đó nghĩ đến điều gì, đột nhiên chút áy náy: “Xem là liên lụy nàng, để nàng xe ngựa cùng tốn thời gian như .”
Chàng nhớ Tết Trung thu năm họ thành , khi nàng uống say, chỉ một buổi tối thể qua giữa núi Thanh Nhai và thôn, tốc độ quả thật nhanh.
Nói chừng, tốc độ của nàng còn nhanh hơn cả ngựa.
“Không .” Úc Ly , “Ngồi xe ngựa thể tiết kiệm sức lực, cũng dễ đói.”
Đi đường cũng tiêu hao thể lực, thể thoải mái xe ngựa , nàng đương nhiên là bằng lòng.
nếu , một nàng xe ngựa cũng chẳng ý nghĩa gì. Chẳng thà nàng chạy thật nhanh đến hành cung, đến lúc đó thể thoải mái dễ chịu trong điện ăn đồ ăn khuya do ngự trù chuẩn , việc gì mà .
Phó Văn Tiêu bật , suy nghĩ của nàng chứ.
Dường như bất kể lúc nào, suy nghĩ của nàng cũng luôn mộc mạc và tự nhiên như , đáng yêu khiến mềm lòng, đem tất cả những gì nhất thế gian dâng đến mặt nàng.
Thư Sách
Ra đến sân, ngay khi Úc Ly chuẩn rời , Phó Văn Tiêu giữ nàng .
Khi nàng khó hiểu sang, kéo nàng lòng, cúi đầu hôn lên trán nàng, nhẹ giọng : “Ly Nương, sớm về sớm.”
Úc Ly “” một tiếng, “Ngày sẽ về, ở nhà sách cho , tranh thủ kỳ thi Hội năm đạt thành tích cao.”
Chàng đáp một tiếng.
Một lúc lâu , Phó Văn Tiêu mới buông nàng , kéo chiếc mũ choàng che lên đầu nàng.
Úc Ly ngẩng đầu , quả nhiên thấy mặt lộ rõ vẻ mất mát và nỡ. Nàng chút buồn rầu, thật sự quá dính nàng, lúc ở bên còn đỡ, chỉ cần xa một chốc, liền sẽ thấy hụt hẫng…
Nàng rướn , hôn lên môi một cái: “Được , đưa cùng, chỉ cần chúng ở bên đó quá lâu, đám theo dõi cũng sẽ phát hiện.”
Phó Văn Tiêu: “… Được.”
An ủi xong, Úc Ly phi lên nóc nhà, từ hướng đó.
Phó Văn Tiêu trong sân, theo bóng nàng biến mất, mãi cho đến khi một lớp tuyết mỏng rơi vai, mới vươn tay, đón lấy một bông tuyết từ trong màn đêm.
Lại rơi tuyết .
**
Tuyết rơi lớn lắm, Úc Ly cũng để tâm. Ra khỏi tường thành, nàng đến khu rừng dặn dò một tiếng, miễn cho những đó cứ chờ ở đó, chịu lạnh vô ích cả đêm.
Những đang việc cho Phó Văn Tiêu hiện tại đều là thuộc hạ cũ của Phó gia, ai nấy đều trung thành, nàng tự nhiên thể để những thuộc hạ trung thành chịu khổ.
Úc Ly : “Các ngươi về nghỉ ngơi , cần đưa , cũng cần đón , tự về .”
Thuộc hạ nhận lệnh chút chần chờ: “Phu nhân, hôm nay trời thật sự lạnh, ngài như …”
“Không , nhanh lắm.” Úc Ly .
Không đợi đám thuộc hạ thêm gì, bóng dáng nàng chợt lóe lên, biến mất trong khu rừng tối đen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-417.html.]
Đám thuộc hạ chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, thấy . Giữa đất trời, chỉ còn thấy tiếng gió bắc gào thét, xuyên qua rừng cây, như tiếng gào của quái vật nào đó trong đêm.
Trong đêm tối lạnh giá như , dù là gan lớn, trong lòng cũng khỏi dâng lên chút sợ hãi.
Thế tử phu nhân phiêu nhanh đến ? Quả thực giống .
Úc Ly vô tình dọa sợ đám thuộc hạ. Nàng bước uyển chuyển nhẹ nhàng, đạp lên tuyết, bay vút về phía hành cung.
Khả năng xác định phương hướng của nàng luôn , chỉ qua hai là nhớ đường.
Vì xe ngựa, nàng thể chọn những con đường tắt hẻo lánh. Tuyết mặt đất đọng dày, nhưng khi chân nàng đáp xuống, chỉ để một dấu vết nhàn nhạt, và nhanh dấu vết đó tuyết rơi phủ lấp.
Một canh giờ , Úc Ly đến hành cung.
Đến khu vực Thanh Tiêu điện, nàng vẫn từ nóc nhà. Lỗ hổng mái quả nhiên vẫn sửa, nàng nhanh chóng cạy nó nhảy xuống.
Vừa đáp xuống đất, liền thấy giọng của Ngọc Trúc.
“Thế tử phu nhân!”
Úc Ly đầu , thấy Ngọc Trúc đang cách đó xa, nàng chào hỏi: “Ngọc Trúc cô cô, vẫn nghỉ ngơi ?”
Ngọc Trúc liếc lỗ hổng nóc nhà, thấy ai khác, : “Nô tỳ đêm nay gác đêm.”
Nói là gác đêm, kỳ thực là cố ý chờ ở đây.
Sau đó bà hỏi: “Sao thấy thế tử ạ?”
“Chàng hôm nay đến.” Úc Ly gỡ mũ choàng, đó giũ mạnh áo choàng, để tuyết dính áo rơi xuống.
Ngọc Trúc bước tới, giúp nàng cởi áo choàng, : “Phu nhân tối nay đến sớm thật, từ lúc trời tối ?”
Lúc mới đến canh hai, họ đến là canh tư, sớm hơn những hai canh giờ.
Úc Ly : “Không , trời tối mới .”
Ngọc Trúc nhất thời hiểu ý nàng, trời tối mới , nhanh như ? Dù là cưỡi ngựa cũng thể nhanh đến tốc độ .
Không đợi bà hỏi nhiều, bên nội điện tới.
Như ma ma đỡ Nguyên An trưởng công chúa , thấy Úc Ly, cả hai đều vui mừng.
“Ly Nương, con đến .” Nguyên An trưởng công chúa quanh một lượt, hỏi, “Tiêu Nhi ? Nó đến cùng con ?”
Úc Ly bèn đem lý do Phó Văn Tiêu tới cho bà .
Sắc mặt Nguyên An trưởng công chúa trầm xuống, nhưng bà gì thêm, chỉ : “Ly Nương, mau tới đây ấm ! Ma ma, bưng chén canh nóng cho Ly Nương.”
Như ma ma một tiếng.
Nguyên An trưởng công chúa bước tới, đưa tay kéo nàng: “Con ngoan, lạnh ?”
“Không lạnh ạ.” Úc Ly thành thật lắc đầu.
Nguyên An trưởng công chúa cũng phát hiện chắc là nàng lạnh thật, bởi vì khi bà chạm tay đứa trẻ , bà thấy tay nàng vô cùng ấm áp, giống một đội gió đạp tuyết mà đến chút nào.
Trong lòng bà hiểu thêm vài phần.
Tuy lạnh, nhưng Úc Ly vẫn uống canh nóng, đó truyền dị năng trị liệu cho Nguyên An trưởng công chúa.
Nguyên An trưởng công chúa cảm nhận sự đổi của cơ thể, nét mặt dịu , bà sang với Ngọc Trúc: “Bảo nhà bếp thêm chút đồ ăn mang tới.”
Ngọc Trúc : “Điện hạ yên tâm, nhà bếp bên chuẩn sẵn ạ.”
Dạo gần đây nhà bếp của Thanh Tiêu điện tối nào cũng nổi lửa, ngự trù còn chuẩn sẵn ít nguyên liệu sơ chế, chỉ cần bên lệnh là thể lập tức nấu, cần để chủ tử chờ lâu.
Tiết trời lạnh, nguyên liệu nấu ăn để cũng hỏng, như cũng tiện.
Người bên nhà bếp tình hình ở chủ điện, thấy dạo đồ ăn mang nhiều hơn, còn tưởng là Nguyên An trưởng công chúa ăn uống lên, trong lòng cũng thấy vui.
Nhà bếp bên nhanh mang đồ ăn khuya tới.
Nguyên An trưởng công chúa bảo Như ma ma và những khác lui , cần họ hầu hạ ở đây. Bà bên cạnh, cùng con dâu trò chuyện.
Bà : “Ly Nương, tối nay con đến sớm thật.”
Úc Ly kể chuyện đến đây như thế nào cho bà . Thấy bà chút ngạc nhiên, nàng : “Thật con nhanh lắm, cần xe ngựa cũng .”
Nguyên An trưởng công chúa im lặng một lát, đó bật , ôn tồn : “Nếu mệt quá, thì vẫn nên xe ngựa.”
“Không ạ.” Úc Ly để trong lòng, đối với nàng, đây chẳng chuyện gì vất vả, “Cùng lắm là tiêu hao chút thể lực, nhưng đến chỗ mẫu , nhiều đồ ăn ngon, con ăn nhiều một chút là .”