Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 416:416

Cập nhật lúc: 2025-10-26 07:26:20
Lượt xem: 84

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

Úc Ly vốn sống câu nệ, hơn nữa sức khỏe nàng , ỷ dị năng, nên bao giờ cần dưỡng da, dù là mùa đông cũng cần bôi thứ gì lên mặt để chống nứt nẻ.

trưởng bối quan tâm, nàng dĩ nhiên nhận lấy, cảm thấy cao hoa mai thơm dễ dùng, ít nhất khuôn mặt tuấn tú của Phó Văn Tiêu cũng gió lạnh tổn thương, vẫn thanh tuyển đẽ như .

Nói chuyện một lát, Úc Ly hỏi: “Mẹ, mấy hôm nay ngoài ?”

“Không .” Chu thị lắc đầu, “Bên ngoài lạnh như , ngoài gì?”

Úc Ly gật đầu, ngoài là .

Vì bên ngoài tuyết rơi, Úc Ly và Phó Văn Tiêu cũng định ngoài, chỉ ru rú trong phòng sách hoặc luyện thể thuật, tiện thể dạy hai đứa nhỏ học, ngày tháng trôi qua vô cùng thư thả.

Mãi đến khi tuyết tạnh, nàng và Phó Văn Tiêu mới cùng ngoài dạo phố.

Tuyết rơi liên tục mấy ngày, trong các ngõ hẻm tuyết đọng khá nhiều, sáng sớm hôm nay, nhà nào nhà nấy đều vội vàng quét tuyết.

Dù trời giá rét, kinh thành vẫn náo nhiệt, các bá tánh đều bôn ba vì cuộc sống, ven đường cũng thấy những sạp hàng bán đồ ăn nóng hổi, khói bốc nghi ngút.

Úc Ly thích dạo những nơi thế , tràn ngập thở cuộc sống, ngửi mùi thức ăn thơm lừng trong khí, nàng đột nhiên thấy thèm, liền mua mấy cái bánh nướng, gặm.

Thỉnh thoảng, nàng còn đưa bánh nướng qua, bảo Phó Văn Tiêu c.ắ.n một miếng.

Nàng thích chia sẻ những món nàng cảm thấy ngon với .

Phó Văn Tiêu nghiêng đầu c.ắ.n một miếng, : “Hơi khô.”

“Cái gọi là giòn.” Úc Ly . Nàng từ chuyện ăn, mặc, ở, đều chú trọng, khẩu vị thiên về thanh đạm, nên mấy món như bánh nướng tự nhiên hợp khẩu vị của .

Hơn nữa, là thế gia công tử, sẽ ăn như nàng, vì cảm thấy hợp quy củ.

Phó Văn Tiêu , tranh cãi gì với nàng.

Quy củ vốn là để phá vỡ, chỉ cần nàng đưa, liền nhận, cũng để ý đến ánh mắt của những đường.

Ăn xong bánh nướng, miệng chút khô, thấy ven đường sạp bán canh thịt dê, nàng kéo qua.

Sạp bán canh thịt dê nhỏ, chỉ mấy bộ bàn ghế. Bàn ghế đều tróc sơn, mặt còn dính mấy vệt đen rõ là gì, trông bẩn, hiển nhiên là bao nhiêu qua.

Phó Văn Tiêu lấy hai chiếc khăn tay lót lên ghế, cùng nàng xuống.

Mấy bát canh thịt dê nóng hổi bưng lên.

Trong canh thịt dê chỉ canh, mà còn một ít bánh bột mì bẻ vụn trộn lẫn, trông bát nào bát nấy đều đầy ắp, mùi thơm xộc thẳng mũi.

Úc Ly ăn ngon, một ăn hết ba bát lớn.

Lão bản bán canh thịt dê trợn tròn mắt, kinh ngạc thốt lên: “Vị nương tử ăn khỏe thật đấy.”

Bát canh thịt dê nhà ông phân lượng hề nhỏ, nam nhân bình thường ăn một bát là no, mà nàng ăn một lúc ba bát lớn.

Lại vị lang quân bên cạnh nàng, nho nhã lịch sự, ăn hết nửa bát.

Úc Ly : “Canh thịt dê của lão bản nấu chuẩn vị, nhịn nên ăn nhiều.”

Lời thật, thấy vẻ mặt chân thành của nàng, lão bản xong vô cùng vui vẻ, lúc lấy tiền còn bớt cho nàng hai đồng.

Ăn xong canh thịt dê, hai tiếp tục dạo phố, thấy gì ngon, Úc Ly đều nếm thử.

Rất nhanh, tay nàng cầm ít đồ ăn.

Phó Văn Tiêu thấy nàng ăn mà tiện, bèn cầm lấy mấy phần thức ăn tay nàng, dùng khăn lau vệt nước sốt dính bên khóe miệng cho nàng.

Hai dung mạo xuất chúng, nên thu hút ít sự chú ý.

Thấy cử chỉ mật của họ, đều đây hẳn là một đôi vợ chồng son. Ở nơi phố phường , cũng ai họ hợp quy củ gì, đều khoan dung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-416416.html.]

Những bá tánh đang vội vã bôn ba vì cuộc sống cũng chẳng tâm tư quản chuyện khác hợp quy củ .

Việc chỉ khổ đám đang theo dõi họ ở phía .

Bọn họ theo suốt một đường, từ kinh ngạc lúc đầu đến dần dần c.h.ế.t lặng về .

Úc Ly nhận bám theo , nhưng vì họ xông đến mặt, nên nàng cứ coi như .

Hôm nay ngoài, nàng chính là xem thử bao nhiêu đang theo dõi họ.

Đi suốt một đường, phát hiện cũng khá nhiều.

Nàng thầm với Phó Văn Tiêu: “Người theo dõi nhiều thật đấy, họ gì?”

Phó Văn Tiêu : “Chắc là gì, chỉ xem gì thôi.”

“Vậy gì?” Nàng ngẩng mặt .

Phó Văn Tiêu chỉnh cây trâm hoa tóc cho nàng, lắc đầu . Úc Ly thấy cũng hỏi nữa, kéo ăn uống tiếp.

Hai dạo từ sáng sớm đến tận chiều tối mới trở về.

Dạo lâu như mà mặt họ hề vẻ mệt mỏi, Úc Ly càng hứng khởi, còn mua ít đồ về cho Chu thị và hai đứa nhỏ.

Kinh thành thật sự quá phồn hoa, nơi cái gì cũng , còn một ít “hàng Tây” (đồ ngoại quốc). Úc Ly cảm thấy tay nghề khá thô ráp, nhưng cũng mất sự mới lạ, hơn nữa còn đắt.

Nàng lẩm bẩm: “Xem tay nghề ở hải ngoại cũng tệ lắm.”

Lòng Phó Văn Tiêu khẽ động, hỏi: “Ly Nương, lúc nàng về lương thực năng suất cao… chắc là ở hải ngoại ?”

“Không chắc lắm.” Úc Ly thản nhiên , “ cảm thấy việc thăm dò thế giới bên ngoài là cần thiết. Chàng mấy món đồ Tây , chứng tỏ tay nghề của họ kém, nên ngoài xem nhiều một chút mới .” Nghĩ đến điều gì đó, nàng , “Nghe hải ngoại ít khoáng sản, nếu thể tìm mỏ vàng, mỏ bạc thì cũng đáng giá.”

Người vô tâm, hữu ý.

Ánh mắt Phó Văn Tiêu khẽ động, cũng bắt đầu tò mò về thế giới bên ngoài .

Chàng hỏi: “A Ly, nàng biển ?”

“Đương nhiên!” Úc Ly gật đầu, “Tương lai nếu cơ hội, cũng biển xem thử.”

Thế giới ô nhiễm, non xanh nước biếc, sạch sẽ , nàng đương nhiên xem. Nàng nhiều nơi.

Phó Văn Tiêu cúi mắt nàng. Ánh sáng trong mắt nàng quá rực rỡ, tràn đầy sức sống, dễ khiến say mê.

Đột nhiên, : “Vậy sẽ cùng nàng.”

**

Một lúc , ít nhận tin tức từ cấp đưa lên.

Khi kẻ đó thấy nội dung giấy, liền ném thẳng xuống đất, tức giận : “Đây cái quái gì ? Đang Phó Tiêu đấy ? Một kẻ chú trọng như Phó Tiêu, thể ăn ở quán ven đường? Thật nhục văn nhã!”

“Phó Tiêu cũng bao giờ ăn đồ khác chạm qua. Hắn ưa sạch sẽ, ai dám đưa đồ chạm qua cho , coi chừng g.i.ế.c luôn đấy!”

“Còn nữa, xem các ngươi cái gì . Phó Tiêu thể dạo phố từ sáng đến tối, mà còn ăn suốt, bánh nướng, canh thịt dê, canh trăm vị, bánh lá sen, bánh nướng, da dê lát, canh tôm cá tê… Đây là thùng cơm ? Phó Tiêu thể ăn nhiều như ?”

Thư Sách

Người nọ c.h.ử.i ầm lên, nghi ngờ cấp theo dõi nhầm .

Những gì , điểm nào giống với Trấn Quốc công thế tử Phó Tiêu ngày ?

Quản sự đưa tin tới cẩn thận : “Thật những thứ Phó thế tử ăn, mà là vị cô nương bên cạnh ngài …”

“Cô nương? Cô nương nào?”

“Không Phó thế tử thành ở phương nam ? Vị cô nương chính là thê tử của ngài …”

“Phó Tiêu cưới một cái thùng cơm?!”

Quản sự: “…”

“Thật giống mắt của Phó Tiêu chút nào, ăn nhiều như , sợ nuôi nổi ?” Người chuyện vẻ mặt khắc nghiệt, “Phó Tiêu bây giờ chỉ là một gã thư sinh nghèo, lấy nhiều tiền bạc để nuôi một cái thùng cơm?”

Quản sự: “…”

(Cho dù là thùng cơm, cũng cần ông nuôi, cũng quá đáng thật.)

Loading...