Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 415

Cập nhật lúc: 2025-10-26 07:26:19
Lượt xem: 108

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KpGpug9Aa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

Lần rời hành cung, Úc Ly để Nguyên An trưởng công chúa sắp xếp đưa tiễn, mà quyết định tự tìm đường .

Nếu nào cũng sắp đặt như , e là sẽ thu hút sự chú ý của bên ngoài, thật sự .

Vừa , cái lỗ hổng nóc nhà chủ điện vẫn tu bổ, thể là do tiện gọi đến sửa, cũng thể vì lý do nào khác, tóm là Nguyên An trưởng công chúa mở lời, nên nó vẫn còn nguyên, chỉ dùng tạm gỗ và vải dầu che lấp .

Tiết trời hiện giờ tuyết vẫn tan, nên cũng cần lo lắng chuyện dột nước.

Úc Ly tóm lấy tấm màn đang rũ xuống, phi bay lên, dễ dàng gỡ bỏ đám gỗ và vải dầu đang che cái lỗ hổng.

Nàng đáp xuống đất, với Nguyên An trưởng công chúa đang tiễn họ: “Mẫu , chờ chúng con , hãy cho che , kẻo lạnh.”

Nguyên An trưởng công chúa: “… Được.”

Sau khi từ biệt Nguyên An trưởng công chúa, Úc Ly chỉ vút mấy cái xuyên qua lỗ hổng nóc nhà, đáp xuống mái.

Tiếp đó, nàng từ mái nhà ném xuống một sợi dây thừng bằng vải, thò đầu xuống : “Tiêu ca nhi, nắm lấy dây , kéo lên.”

Trong nháy mắt, tất cả trong phòng đều về phía Phó Văn Tiêu, trong mắt ánh lên chút cảm xúc vi diệu.

Các nàng còn từng thấy leo nóc nhà bao giờ.

Hơn nữa, mỗi Úc Ly gọi “Tiêu ca nhi”, các nàng nhịn mà thấy buồn .

Phó Văn Tiêu vô cùng bình tĩnh, chuyện kiểu xảy quá nhiều , trong lòng chẳng còn gợn sóng gì nữa. Chàng sang với mẫu : “Mẫu , chúng con , mấy hôm nữa đến thăm .”

Nguyên An trưởng công chúa “ừ” một tiếng. Bà đang định dặn họ cẩn thận, thì đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt dừng nàng con dâu đang thò đầu xuống, rốt cuộc cũng hiểu ý của câu “trèo tường thành ngoài” mà nàng .

Chỉ cần thấy nàng dễ dàng phi khỏi nóc nhà như , liền hiểu trèo tường thành đối với nàng mà , e là chẳng thấm ?

Phó Văn Tiêu nắm lấy sợi dây vải, ngay lập tức, cả liền kéo tuột lên .

Tiếp theo, một bàn tay từ nóc nhà thò xuống, vẫy vẫy với bọn họ hiệu , đó nhanh chóng biến mất.

Người trong điện ngẩng đầu lên, ngoài những bông tuyết đang bay và ngọn gió bắc đang lùa , chỉ còn màn trời đen kịt.

Như ma ma và Ngọc Trúc cảm thấy như đang .

Có một cảm giác thật chân thực.

che lỗ hổng nóc nhà, Ngọc Trúc và Như ma ma đỡ Nguyên An trưởng công chúa về nội điện nghỉ ngơi.

Một lúc lâu , Như ma ma thật sự nhịn , bèn hỏi: “Điện hạ, thế tử và phu nhân thật sự trèo tường thành ngoài ?”

“Tiêu Nhi như , thì chính là thật.” Nguyên An trưởng công chúa thản nhiên .

Ngọc Trúc : “Nói như … chẳng nơi nào giữ chân họ ?”

Thế tử phu nhân bản lĩnh như , e là ngay cả hoàng cung cũng thể ung dung trèo ?

Dưới bầu trời , còn nơi nào thể cản họ? Thảo nào họ thể hành cung tự nhiên, tới là tới, căn bản sợ điều gì.

Nguyên An trưởng công chúa về phía các bà, hỏi ngược : “Không ?”

Không ?

Ngọc Trúc khựng , gật đầu : “Rất ạ, như thế tử và phu nhân sẽ luôn thuận lợi, cũng sợ khác phát hiện.”

Như ma ma cũng phản ứng kịp, vội gật đầu lia lịa. Bà thực nghĩ nhiều, chỉ cần thế tử và thế tử phu nhân bình an vô sự là .

Nguyên An trưởng công chúa giường đất ấm áp, thong thả uống nước, nghĩ đến cảnh tượng , nhịn mà mỉm .

“Điện hạ?” Cả hai khó hiểu bà.

, : “Tiêu Nhi tìm một vợ bản lĩnh, cũng cần lo kẻ hại nó, như bổn cung cũng thể yên tâm.”

Nghe , sắc mặt hai chùng xuống.

Một lúc lâu , Nguyên An trưởng công chúa đưa ly nước uống cạn qua, Như ma ma cung kính nhận lấy.

“Ma ma.” Giọng bà ôn hòa, “Năm đó khi mẫu hậu còn tại thế, từng với bổn cung, thế gian đặt quá nhiều khuôn khổ cho nữ tử, phụ nữ nếu tranh quyền với đàn ông, thì cần ác hơn đàn ông. Đáng tiếc, bổn cung vướng bận và việc thật sự quá nhiều, vướng bận Tông Tự, luyến tiếc Tiêu Nhi, nên mới thất bại t.h.ả.m hại. Nếu mẫu hậu còn sống, nhất định sẽ mắng …”

Như ma ma , nước mắt tức thì tuôn rơi.

Bà là v.ú nuôi của Nguyên An trưởng công chúa, từ lúc bà mới sinh luôn ở bên cạnh, bà từ một đứa trẻ sơ sinh bé bỏng lớn lên, thành , sinh con, theo con đường mà Hoàng Thái Hậu sắp đặt.

Thư Sách

kết quả, phu quân của bà là Phó Tông Tự c.h.ế.t ở Bắc Cương, con trai cũng suýt chút nữa hại c.h.ế.t, còn bà thì ốm yếu bệnh tật giam lỏng tại hành cung, chẳng khác nào ch.ó nhà tang, còn chút phong cảnh nào của trưởng công chúa.

Nguyên An trưởng công chúa vô cùng bình tĩnh, bao nhiêu đau khổ cũng mài mòn trong mấy năm nay. Thời gian quả thật sẽ cuốn một vài nỗi đau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-415.html.]

Như ma ma nức nở : “Điện hạ sai, là do quá lương thiện…”

Tiểu công chúa của bà, từ nhỏ là một đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu, cùng Trấn Quốc công Phó Tông Tự là thanh mai trúc mã, khi cập kê thì kết thành vợ chồng, phu thê tình thâm, vốn tưởng rằng sẽ mãi mãi như thế.

Đáng tiếc, từ khi Hoàng Thái Hậu lâm bệnh qua đời, thứ đều đổi.

Nguyên An trưởng công chúa bất giác bật , bà vỗ vỗ tay Như ma ma, : “Ma ma, thật bổn cung cũng dã tâm. Bằng , cũng sẽ hại Tông Tự bỏ , Tiêu Nhi hãm hại.”

Như ma ma cúi đầu lau nước mắt.

Ngọc Trúc nghiêm mặt .

Nguyên An trưởng công chúa : “Được , nghỉ ngơi thôi. Bổn cung cũng mau chóng dưỡng khỏe , kẻo bọn họ sắp quên mất bổn cung là ai .”

Nói đoạn, bà về một hướng nào đó ngoài cửa sổ, đôi đồng tử đen láy ẩn chứa hàn quang.

Nơi đó chính là hướng hoàng thành, cũng là hướng của hoàng cung.

**

Khi về đến gần con ngõ nhỏ, Úc Ly đột nhiên dừng .

“A Ly, ?” Phó Văn Tiêu hỏi.

Úc Ly trong bóng tối, con đường phía , : “Bên căn nhà vẫn còn thức, đang chằm chằm về phía Liễu Văn hẻm.”

Ngõ nhỏ nơi họ đang ở tên là Liễu Văn hẻm.

Liễu Văn hẻm yên tĩnh, những sống ở đây đều là cử nhân trong kinh. Mua nhà ở đây, tài lực ắt hẳn dư dả, gia thế cũng tầm thường.

Những nhà bên cạnh Liễu Văn hẻm cũng một vài sách, nhưng nhà cửa ở đây bằng sự thanh quý của Liễu Văn hẻm.

Nhà cửa ở đây tuy bằng, nhưng nếu dùng để giám sát khác thì vẫn thuận tiện.

Úc Ly tuy đối phương chằm chằm Liễu Văn hẻm để gì, nhưng vì cẩn thận, nàng kéo Phó Văn Tiêu vòng cửa , dù thì cũng là trèo tường, lối nào cũng .

Nào ngờ, khi đến gần cửa , cũng đang theo dõi.

Lúc , Úc Ly mới hiểu , xem đối tượng mà bọn họ theo dõi chính là căn nhà của họ.

Nếu cả đằng lẫn đằng đều , Úc Ly liền kéo Phó Văn Tiêu, qua nóc nhà của nhà khác.

Phó Văn Tiêu: “…”

May mà dạo quen với việc cùng nàng nóc nhà của hành cung, nên Phó Văn Tiêu kinh nghiệm phong phú, vô cùng bình tĩnh.

Hai băng qua nóc nhà của nhà khác, sân nhà họ Phó, từ mái nhảy xuống.

Hộ vệ tuần tra thấy hai từ trời đáp xuống, giật kinh ngạc, nhưng nhờ ánh đèn lồng hành lang, họ nhận đó là thế tử và phu nhân, liền vội vàng chạy tới thỉnh an.

Phó Văn Tiêu phất tay, bảo họ cần kinh động Chu thị, hai trở về phòng nghỉ ngơi.

Nhà bếp đưa tới nước ấm và canh nóng, hai uống một bát canh nóng cho ấm , đó rửa mặt, cuối cùng giường đất, ăn đồ ăn khuya chuẩn sẵn.

Úc Ly ăn ngon lành, ăn hỏi: “Tiêu ca nhi, xử lý đám đang theo dõi ?”

“Xử lý?” Phó Văn Tiêu nhất thời hiểu ý nàng.

Úc Ly .

Chàng chút trầm mặc, đó : “Không cần, cứ để họ , chỉ cần đến phiền chúng .”

Khi theo dõi gần đây, hề bất ngờ. Xem phản ứng của đám trong kinh thành vẫn chậm, qua nhiều ngày như mới phái tới. E là đường họ kinh, bởi vì Úc Ly tay quá nhanh, giải quyết bộ đám tập kích, nên ở kinh thành kịp thời nhận tin tức.

Úc Ly “ồ” một tiếng: “Vậy cũng , chỉ cần họ ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng , thì cũng .”

Những đó chỉ dám trộm ở ngoài ngõ, dám xông đến mặt nàng, chuyện vẫn còn dễ .

Hôm , lúc hai tỉnh dậy, trời còn sớm.

Họ ăn sáng, phát hiện Chu thị chờ sẵn ở đó.

Chu thị đ.á.n.h giá hai , thấy họ vẫn khỏe mạnh, cuối cùng cũng an tâm, hỏi: “Hai con về lúc nào tối qua? Tiết trời lạnh thế , đừng để cảm lạnh.”

Úc Ly thời gian, đáp: “Không lạnh ạ, chúng con đều thoa cao hoa mai chống nẻ, thơm lắm, dễ chịu lắm.”

Cao hoa mai là do Nguyên An trưởng công chúa cho chuẩn , là đồ trong cung.

 

 

 

 

 

 

Loading...