Bệnh Mỹ Nhân và Đao mổ Heo - Chương 406:406

Cập nhật lúc: 2025-10-26 05:04:17
Lượt xem: 91

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KpGpug9Aa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

Đột nhiên thấy một gương mặt xa lạ, khiến bà chút nghi hoặc, cô nương là ai, tại ở đây.

Bà nhanh chóng nghĩ , hẳn là do con trai đưa tới.

Thấy bà sang, Úc Ly mỉm với bà.

Nụ giống hệt như khi đối diện với Chu thị, trông ngoan ngoãn. Hơn nữa, nàng vốn xinh , da trắng nõn nà, dù trong ánh đèn mờ ảo cũng che khuôn mặt trắng đến phát sáng, mày thanh mắt tú, là kiểu cô nương khiến cảm thấy ngoan ngoãn, an phận.

Nguyên An trưởng công chúa thấy Như ma ma và Ngọc Trúc cầm quần áo sạch và nước ấm , trong lòng hiểu .

Bà yếu ớt : “Tiêu Nhi, các con quần áo , đừng để bệnh.”

Phó Văn Tiêu định gì đó nhưng thôi, kéo Úc Ly dậy, với Ngọc Trúc: “Phiền ngọc trúc cô cô .”

“Không phiền phức, phiền phức!” Ngọc Trúc , “Thế tử, thế tử phu nhân, mời theo nô tỳ.”

Hai theo Ngọc Trúc ngoài.

Nguyên An trưởng công chúa giường sững sờ, ngỡ nhầm.

Thế tử phu nhân? Đó là con dâu của ?

Như ma ma đặt ấm nước mang về lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, vẻ mặt đầy vui mừng.

Bà rót ly nước ấm hầu hạ Nguyên An trưởng công chúa uống xong, : “Điện hạ, thấy trong thế nào? Sao tự nhiên tỉnh ? Chẳng lẽ vì thế tử trở về? Chúng nô tỳ còn tưởng ngủ đến sáng mai chứ, quả nhiên là mẫu tử liền tâm…”

Thư Sách

Nguyên An trưởng công chúa tuy cũng vui sướng vì con trai trở về, nhưng càng nhiều thắc mắc hơn, bà hỏi: “Ma ma, Tiêu Nhi ở đây?”

Như ma ma : “Nô tỳ cũng , ý của thế tử, là thế tử phu nhân đưa ngài tới…”

Nói đến đây, mặt bà lộ một biểu cảm khó tả.

Nguyên An trưởng công chúa thấy , hỏi: “Sao thế?”

Như ma ma : “Điện hạ, nóc nhà ở ngoại điện thủng một lỗ lớn. Nghe Ngọc Trúc , cái lỗ đó là do thế tử và phu nhân , họ chính là từ đường đó mà .”

“Cái gì?”

Nguyên An trưởng công chúa ngỡ nhầm, mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

“Là thật đấy ạ!” Như ma ma , “Nô tỳ ngoài, phát hiện nhiệt độ ở ngoại điện đúng, đó liền thấy nóc nhà thủng một lỗ lớn, còn đặc biệt đến xem qua. Cái lỗ đó trông giống như tuyết đè sập, chắc chắn là do con tạo .”

Hành cung ở Tây Giao loại cung điện lâu năm thiếu tu sửa, tự nhiên sẽ chuyện nóc nhà tuyết đè sập.

Thời tiết hiện tại, chỉ sợ ngói lợp nóc nhà đều đông cứng , cũng họ thế nào mà thể khoét một cái lỗ để chui kinh động đến đám thị vệ ở Thanh Tiêu Điện.

Nguyên An trưởng công chúa , liền dậy.

“Điện hạ, gì?” Như ma ma vội vàng đến đỡ bà.

Nguyên An trưởng công chúa : “Ta xem thử.”

“Việc …”

Như ma ma thể từ chối, đành lấy thêm áo khoác cho bà, mới đỡ bà ngoài.

**

Bên , Phó Văn Tiêu và Úc Ly Ngọc Trúc đưa đến một gian phòng bên.

Ngọc Trúc : “Thế tử, phu nhân, bên trong chuẩn sẵn quần áo sạch và nước ấm, hai vị cứ ở bên trong rửa mặt, cần gì cứ gọi nô tỳ.”

Phó Văn Tiêu : “Cảm ơn Ngọc Trúc cô cô.”

Úc Ly cũng một tiếng cảm ơn.

Ngọc Trúc là cẩn thận, bà chú ý thấy sắc mặt Úc Ly chút tái nhợt, bèn hỏi: “Phu nhân, khỏe ở ạ?” Hình như lúc nãy ở ngoại điện, sắc mặt nàng vẫn còn bình thường mà.

Úc Ly : “Không , chỉ là đói.”

“Đói bụng?” Ngọc Trúc lập tức : “Nô tỳ sẽ bảo nhà bếp chút đồ ăn mang qua.”

Úc Ly xong vui.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/benh-my-nhan-va-dao-mo-heo/chuong-406406.html.]

Lúc Phó Văn Tiêu thêm: “Bảo nhà bếp nhiều thêm một chút.”

Ngọc Trúc nghĩ nhiều, cho rằng thế tử cũng đói bụng, liền đồng ý.

Chờ Ngọc Trúc rời , Phó Văn Tiêu sờ sờ mặt Úc Ly, hỏi: “Ly Nương, thấy thế nào ? Thật sự chỗ nào thoải mái chứ?”

Lần nàng tiêu hao dị năng quá mức, thật sự lo lắng.

Úc Ly sờ sờ bụng: “Trừ việc đói bụng thì vẫn khỏe.” Thật nàng tiêu hao dị năng cũng quá nhiều, ít nhất là nhiều bằng lúc cứu Úc Châu và phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i ngã, nên cũng thấy quá khó chịu.

Phó Văn Tiêu ôm ôm nàng: “Nàng ráng nhịn một chút.”

Úc Ly thấy sắc mặt , trông vui chút nào, bèn lanh trí sang chuyện khác: “Bảo nhà bếp đưa đồ ăn đến, liệu nghi ngờ ?”

Nàng quên đám thị vệ đang bao vây bên ngoài Thanh Tiêu Điện.

“Sẽ !” Chàng bình tĩnh , “Mẫu cũng là trưởng công chúa do tiên đế đích sinh , cho dù thất thế, cũng ai dám hà khắc chuyện ăn mặc của bà. Bảo nhà bếp chút đồ ăn mang đến vẫn thể , sẽ ai tận nơi để tra xét.”

Nghe , Úc Ly liền gì thêm.

Hai nhanh quần áo sạch sẽ.

Úc Ly Phó Văn Tiêu, phát hiện quần áo chỉ mới tinh mà còn vô cùng vặn, là chuyên môn đặt cho cũng tin.

“Chắc là do tú nương ở hành cung .” Phó Văn Tiêu , “Ta tuy ở đây, nhưng mẫu chắc là nhớ , nên cho may quần áo cho .”

Đối với chuyện , cũng ngạc nhiên.

Úc Ly bừng tỉnh ngộ: “Xem thương .” Người ở đây mà vẫn cho tú nương may quần áo riêng cho , chắc là để chút tưởng niệm.

Xem phản ứng của những đó, các bà đều tình trạng cơ thể của lúc , lẽ đều nghĩ sống bao lâu.

…” Vẻ mặt Phó Văn Tiêu chút hoảng hốt.

Hai trở nội điện.

Như ma ma và Ngọc Trúc đều ở đó, Nguyên An trưởng công chúa đang giường uống thuốc, bà khoác chiếc áo choàng dày, quấn kín mít.

Trong khí tràn ngập mùi t.h.u.ố.c bắc nồng đậm.

Đối với mùi t.h.u.ố.c , Úc Ly vô cùng quen thuộc. Lúc khi nàng ở Phó gia, trong nhà cũng thường xuyên tràn ngập mùi t.h.u.ố.c , thật sự khiến nàng ký ức sâu sắc.

Trong nhất thời, nàng Nguyên An trưởng công chúa với ánh mắt chút đồng cảm.

Đặc biệt là thấy bà uống t.h.u.ố.c mà mày cũng nhíu một chút, giống hệt Phó Văn Tiêu, coi t.h.u.ố.c đắng như nước lọc mà uống, nàng càng thêm khâm phục.

Nguyên An trưởng công chúa tuy đang uống thuốc, nhưng thật vẫn luôn chú ý đến hai .

từ Như ma ma rằng, cô nương tên Úc Ly chính là con dâu của bà, hơn nữa còn là đưa con trai bà đây… Bà khỏi chú ý thêm một ít.

Nhìn thấy vẻ đồng cảm chút che giấu mặt nàng, bàn tay cầm bát t.h.u.ố.c của Nguyên An trưởng công chúa khựng .

Tuy cô nương tính tình , nhưng trông cũng đơn thuần, trong lòng nghĩ gì đều thể hiện hết lên mặt.

Rất dễ hiểu.

Úc Ly và Phó Văn Tiêu xuống, Ngọc Trúc rót nước cho họ, bàn nhỏ còn một khay điểm tâm.

Ngọc Trúc dịu dàng : “Thế tử, phu nhân, hai vị ăn chút điểm tâm lót ạ.”

Phó Văn Tiêu đưa một miếng điểm tâm cho Úc Ly, dặn dò: “Ly Nương, ăn chậm thôi.”

Nàng “” một tiếng. Nàng thật sự đói lả, liền ăn từng miếng lớn, nhanh giải quyết xong mấy miếng.

Phó Văn Tiêu vẫn luôn nàng, nhân tiện đút nước cho nàng, : “Uống miếng nước , kẻo nghẹn.”

Hai hành động tự nhiên, khiến những trong điện đều chút ngây ngẩn.

Như ma ma và Ngọc Trúc đều kinh ngạc vô cùng, thấy thế tử chăm sóc một cô nương ăn uống, đây là chuyện đây căn bản dám nghĩ tới.

Hơn nữa thế tử việc đó tự nhiên như , hẳn là đây ít . Nhìn vẻ mặt ôn hòa và kiên nhẫn của , liền cam tâm tình nguyện.

Mấy năm gặp, thế tử dường như đổi nhiều.

Nếu vẫn là con đó, dáng vẻ của bây giờ, thật khiến dám nhận .

Nguyên An trưởng công chúa yên lặng cảnh , gì thêm. Bà đặt bát t.h.u.ố.c xuống, lấy khăn lau vệt t.h.u.ố.c bên môi.

Nhất cử nhất động, đều toát lên vẻ ưu nhã và thong dong.

Phảng phất như bệnh tật đau đớn cơ thể hề ảnh hưởng đến bà chút nào.

Loading...